THÁI TUẾ – CHƯƠNG 35

QUỲNH PHƯƠNG CHƯỚNG – 3

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Vị chủ nhân tu tử đạo năm đó của bộ ẩn cốt gần như là thần ma, đừng nói Chi Tu, ngay cả Nam Thánh cũng không cắt đứt được liên hệ giữa chuyển sinh mộc và ẩn cốt.

Nên Chi Tu thêm một đạo “thanh tâm quyết” vào linh đài Hề Bình, tránh cho hắn bị phiền đến tẩu hỏa nhập ma trước khi học được cách khống chế thần thức.

– Không phải hoa, rất ngọt…

– Thúc, chỗ này hơi ẩm, rất thơm.

“Thanh tâm quyết” dùng cho tiểu đệ tử tâm tính bất định có thể giúp họ xem nhẹ ngoại vật, chuyên chú tu hành. Trừ A Hưởng và vài tà ma đã bị bắt đi ở Kim Bình, Hề Bình chưa từng tiếp xúc với “môn đồ Thái Tuế” khác, “Thái Tuế” những người kia gọi trong mắt hắn cũng chỉ là Lương Thần, vì thế đều bị coi là “âm thanh không liên quan”, sẽ bị thanh tâm quyết trong linh đài hắn lọc đi.

Chi Tu chậm rãi nhíu mày:

Minh văn bậc hai quá nguy hiểm, khó viết không nói, một khi viết được, một đoạn ngắn gần như có thể rút cạn một cao thủ Trúc Cơ thông thường, khiến Thăng Linh phải đích thân xuất thủ.

– Cô nhóc, – lúc này, người đàn ông mặt trắng luôn không lên tiếng bên cạnh mở miệng bảo – nói với Thái Tuế nhà cô, chúng ta cũng biết cái khó của các người, “Vô Thường Nhất” đi theo bên cạnh họ Triệu kia lâu như thế vẫn không dám hạ thủ, e là nhân thủ không đủ nhỉ?

Người vượt qua được thanh tâm quyết trước mắt chỉ có Ngụy Thành Hưởng.

Hề Bình hỏi A Hưởng:

Hề Bình vừa ngưng thần mi tâm vừa nghĩ: sao con bé vẫn chưa đốt thẻ bài chuyển sinh mộc?

Cho đến khi một giọng nói bùng nổ trong đầu cô:

– Quả nhiên, – người đàn ông mặt trắng nhìn A Hưởng chăm chú, trực tiếp thò tay vào y phục cô, lôi ra thẻ bài chuyển sinh mộc kia – ta biết ngài ở đó, Thái Tuế tinh quân. Bạn cũ đã tới, sao có thể tránh né không gặp chứ?

A Hưởng đúng là không nghe khuyên bảo, vẫn mang thẻ bài chuyển sinh mộc trên người.

Rời xa những tà ma và sóng ngầm kia, cuộc sống của cô đã có xu hướng bình thường trở lại. Điện thờ đã nát, nhưng cô vẫn không thể châm lửa đốt thẻ bài gỗ.

Nó rơi xuống mặt đất như bùn loãng, chảy một mạch tới bên chân A Hưởng.

Một cô bé mười lăm mười sáu tuổi giả trai cô độc kiếm ăn dưới âm thanh ầm ĩ và khói bụi, cô muốn tóm lấy vài thứ cố định theo bản năng. Ví dụ như kim bàn thải không bao giờ trúng, dì Xuân Anh mồm miệng không bao giờ sạch sẽ, và thẻ bài gỗ thi thoảng liên hệ được.

Quy chế minh văn cao nhất mà các đại tiên môn phát xuống phàm gian là “bậc ba”, đủ để bảo vệ người và địa điểm quan trọng, không cần cao hơn.

Ngay sau đó, khung cảnh trước mắt cô giống như từng màn thời gian chảy ngược.

Vị chủ nhân tu tử đạo năm đó của bộ ẩn cốt gần như là thần ma, đừng nói Chi Tu, ngay cả Nam Thánh cũng không cắt đứt được liên hệ giữa chuyển sinh mộc và ẩn cốt.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-lW

Cô biết phía bên kia chuyển sinh mộc không có thần.

– Họ Triệu?

Cô còn chưa tìm được chủ nhân của cái bóng, cái bóng kia bỗng tự động đậy!

Là người cũng được, cô không sợ người nhìn, dù sao người có thể “nhìn thấy” cô quá ít.

Chữ sau đó không xuất hiện, một chữ minh văn bỗng trồi lên nền tuyết, nổ mất chữ trên đó.

Người có tuổi đều bảo tà vật chính là dịch bệnh, là kiếp nạn, không được dính vào, dính vào là không ném đi được. A Hưởng vốn không cho là đúng – đại phu trong khu xưởng đều nói dịch bệnh là do phong thủy không sạch sẽ mang tới.

Cô thấy ông nội bỗng xuất hiện ở cửa, tạp dịch khiêng ông vào, không biết có phải ông nhận ra A Hưởng không mà cứ nhìn chằm chặp vào cháu gái nhỏ của mình, cố gắng đớp đớp không khí, muốn sống tiếp.

Nói xong bèn rì rà rì rầm dạy A Hưởng.

– Thái Tuế tinh quân nhà ta nói, chuyện lần trước là nhờ chư vị bằng hữu giúp đỡ, nhưng thật sự không ngờ nội môn Huyền Ẩn lại dùng vị phong chủ kia. Đến sư phụ ta cũng… Ngũ tiên sinh hiện giờ e rằng lành ít dữ nhiều. Tin tức quá gấp, chư vị có thể kiên nhẫn với chúng ta chút không?

Giờ mới biết kinh nghiệm của người già nghe có vẻ không vô căn cứ như vậy.

Hề Bình thoắt cái mở mắt.

Cô vừa gọi Thái Tuế trong lòng, vừa giả ngu bảo:

Nên Chi Tu thêm một đạo “thanh tâm quyết” vào linh đài Hề Bình, tránh cho hắn bị phiền đến tẩu hỏa nhập ma trước khi học được cách khống chế thần thức.

– Sao?

A Hưởng nắm chặt chuyển sinh mộc quay phắt người, liên lụy Hề Bình cũng nhìn rõ người sau lưng cô, buột miệng nói:

Người đàn ông nhìn cô, như muốn cười mà lại không cười.

Hề Bình vốn không định lên tiếng – chỉ cần hắn giả chết đủ vững, A Hưởng chính là một người phàm không có gì đặc biệt và không có thứ gì đáng giá trên người để kẻ khác mưu toan.

– Không giống, người này không thân thiện, ta thấy giống chủ nợ. – Hề Bình bực dọc cào cào tóc, đầu tóc toàn là vụn băng – Sư phụ à, người mau tính toán cho ta, ta có “mệnh trả nợ” trời sinh sao? Ai ra đi cũng để lại nợ cho ta, nợ của đại cô nương bắt ta trả, nợ của lão già mất nết cũng bắt ta trả, dựa vào đâu!

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-lW

– Ngươi nói bài vị Nam Thánh à? Dễ tìm, đi theo đường Nam Thánh, chính là con đường tỏa ánh xanh trên sườn núi kia, đi thẳng là đến. – A Hưởng đưa tay chỉ, cúi đầu húp cháo tránh ánh nhìn đối phương, quay người chạy về nơi đông người, nói lảng:

Đối phương hiển nhiên không biết “Thái Tuế” đã chết, tin tức vẫn dừng tại lần hội Tương Ly trộm long mạch hồi tháng bốn. Rất có khả năng bọn họ tới tìm tà ma tên “Ô Nha Nhị” kia, chẳng dè “Nhị” bị bắt, hiện tại sống chết không rõ, bấy giờ mới tìm hiểu ngọn nguồn, để mắt tới A Hưởng liên hệ cuối cùng với hắn.

– Hôm nay đừng đi, tam hoàng tử trong cung muốn cầu phúc cho quý phi, đường Triêu Thánh bên kia phong…

– Ta đã báo tin cho Bàng sư huynh ngươi. Là dư nghiệt tà ma?

Tiếng của cô dừng lại, người đàn ông mặt trắng quấn băng kia không biết kiểu gì mà thoáng cái đã chắn trước mặt cô.

Cô liên tục gọi “Thái Tuế” trong lòng, thẻ bài chuyển sinh mộc lại như đã chết vậy, mãi vẫn không lên tiếng.

A Hưởng sởn hết gai ốc đứng thẳng bất động để bóng đen kia xoay một vòng quanh cô, sau đó, một giọng nói khô khốc vang lên sau lưng:

– Đừng căng thẳng, “chú em”? Hay là cô bé? Ta là bạn của lệnh sư. Lần này chúng ta tổn thất không ít huynh đệ tỷ muội, ôi, khi đó có lẽ hắn biết mạng mình không còn lâu dài, trước khi đi đặc biệt truyền tin bảo ta tới trông nom ngươi.

A Hưởng sởn hết gai ốc: người này là tà ma!

“Lão bùn” lại nhe răng:

Quả gì để trong kho lạnh còn có thể người ta háu đến mức chảy nước miếng?

Cô liên tục gọi “Thái Tuế” trong lòng, thẻ bài chuyển sinh mộc lại như đã chết vậy, mãi vẫn không lên tiếng.

A Hưởng nhìn rành rọt vận mệnh cô, như con kiến bị thác lũ xối vỡ tung hang ổ rồi trượt một mạch xuống vực sâu không đáy. Cô không nhịn được tóm lấy sợi tơ nhện xấu xa kia, bò ngược lên thời gian một cách tham lam lại phí sức.

– Đừng căng thẳng, “chú em”? Hay là cô bé? Ta là bạn của lệnh sư. Lần này chúng ta tổn thất không ít huynh đệ tỷ muội, ôi, khi đó có lẽ hắn biết mạng mình không còn lâu dài, trước khi đi đặc biệt truyền tin bảo ta tới trông nom ngươi.

Chẳng trách phải trốn trong cái bóng, với phong thái của vị nhân huynh này mà chạy một vòng trên đường cái Kim Bình, đủ để dọa hầu gia mảnh mai sợ chết khiếp!

Ai ngờ mặt trắng lớn này đê tiện đến gian trá, dùng thuật nhiếp hồn dẫn A Hưởng tới con đường lớn bên sông Vận phía sau khu xưởng.

A Hưởng lùi về sau một bước, cảnh giác nói:

Một đám phá gia chi tử rõ ràng đã uống say đang chạy xe độ nguyệt kim, thấy quái vật tới nhanh như chớp giật, A Hưởng đột nhiên chạy ra giữa đường lớn dưới sự khống chế của thuật nhiếp hồn.

– A Hưởng đừng khóc, ông đưa cháu đi xông pha thiên hạ. Yến tước lên trời, giao long xuống biển, đâu phải không kiếm được một ít gia sản cho cháu ngoan của ông.

– Ngươi là ai, muốn làm gì? Ta không có sư phụ, ta cũng không quen ngươi, còn quấy rầy nữa là ta gọi người!

– Thái Tuế các hạ, coi như ngươi biết cẩn thận. Ta đã khuyên ngươi không được vội vàng hấp tấp từ lâu, ngươi xem ta đã nói gì? Đợt trước bị đám chó xanh truy bắt đến là thảm hại nhỉ? Đến “Ô Nha Nhị” cũng bị hạ trấn ngục, ôi.

– Gọi ai? Ông nội ngươi sao? – Người đàn ông cười bảo, miệng gã nhệch ra, mắt lại mở to hết cỡ, đôi mắt nâu nhạt như có gợn sóng tản ra, thoáng cái đã hút A Hưởng cứng đờ vào.

Trong thoáng chốc, cô như lại trở về đêm trường đó, thi thể từ trên xuống dưới không có mảng da thịt nào nguyên vẹn của ông nội tắt thở trước mắt cô, mắt còn chưa nhắm.

Giọng điệu này nghe rất không giống bạn cũ.

Ngay sau đó, khung cảnh trước mắt cô giống như từng màn thời gian chảy ngược.

A Hưởng suýt bị xe độ nguyệt kim đâm chết hơi thay đổi vì “dân đen có tội tình gì” này của hắn.

Cô thấy ông nội bỗng xuất hiện ở cửa, tạp dịch khiêng ông vào, không biết có phải ông nhận ra A Hưởng không mà cứ nhìn chằm chặp vào cháu gái nhỏ của mình, cố gắng đớp đớp không khí, muốn sống tiếp.

A Hưởng đúng là không nghe khuyên bảo, vẫn mang thẻ bài chuyển sinh mộc trên người.

– Sư phụ, thế này là sao?

Trước nữa, A Hưởng trơ mắt nhìn quan binh phòng vệ thành mang ông nội đi, cô và Xuân Anh cầu xin không được.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-lW

Trước nữa, A Hưởng trơ mắt nhìn quan binh phòng vệ thành mang ông nội đi, cô và Xuân Anh cầu xin không được.

– Tỉnh lại! Ngụy Thành Hưởng!

Cùng lúc đó, Bàng Tiển nhận được tin của Chi Tu dẫn người chạy tới ngoại thành Nam, chỉ thấy một chiếc xe độ nguyệt kim đâm vào cây chổng bốn vó lên trời, thú Nhân Quả được thả ngửi một lượt khắp nơi, hoang mang đuổi theo cái đuôi của mình.

Trước nữa, ông nội bị ốm, vất vả lắm mới nhận được tiền công mà không mua thuốc, lại đi mua kim bàn thải, sau khi không thu hoạch được gì thì ngượng ngùng nói mấy câu nhảm nhí với cháu gái tức hổn hển như “ông trời không thể cứ bắt nạt một người suốt thế”, “có chí ắt làm nên, rồi sẽ có ngày trúng” vân vân. Thiếu nữ quay người ra cửa, quyết định tự tìm cách kiếm tiền, nhận đơn kiện “cẩu quan trả đất” kia.

Hề Bình: …

Trước nữa, A Hưởng thơ dại hơn chút chôn cất mẹ cô cùng ông nội, ông nội xoa cái đầu nhỏ của cô nói:

Tiếng của cô dừng lại, người đàn ông mặt trắng quấn băng kia không biết kiểu gì mà thoáng cái đã chắn trước mặt cô.

Vậy… lão tà ma họ Lương vì sao lại để những kẻ dưa đèo táo nứt lại rõ ràng không phải tín đồ này biết kế hoạch trộm long mạch của mình chứ?

– “Lão Ngũ Bạch Đồn” đột nhiên mất liên lạc, bọn ta cũng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay là cố ý trốn bọn ta. Không có hắn, bọn ta không liên hệ được với Thái Tuế ngươi, thực sự lo lắng cho an nguy của Thái Tuế nên mới nhất thời xúc động tìm đến, mong Thái Tuế thứ lỗi.

– A Hưởng đừng khóc, ông đưa cháu đi xông pha thiên hạ. Yến tước lên trời, giao long xuống biển, đâu phải không kiếm được một ít gia sản cho cháu ngoan của ông.

– Ta biết rồi.

– Bảo hắn không được, chia năm mươi năm mươi, không thì miễn bàn.

Trước nữa…

A Hưởng nhìn rành rọt vận mệnh cô, như con kiến bị thác lũ xối vỡ tung hang ổ rồi trượt một mạch xuống vực sâu không đáy. Cô không nhịn được tóm lấy sợi tơ nhện xấu xa kia, bò ngược lên thời gian một cách tham lam lại phí sức.

Hề Bình vỗ đùi một phát:

Cho đến khi một giọng nói bùng nổ trong đầu cô:

Chẳng trách Bàng Tiển muốn đưa tên nhóc này đến Thiên Cơ các từ lâu lắm rồi, nhân tài gậy chọc cứt bậc này đặt tại đỉnh Phi Quỳnh chim bay tắt bóng dấu người vắng tanh đúng thật là tủi thân, chẳng trách chỉ có thể phá sập nhà nổ tung núi.

– Tỉnh lại! Ngụy Thành Hưởng!

A Hưởng giật nảy mình, ngay sau đó, một thứ gì đó được ném lên người cô, cô luống cuống chân tay đón lấy, sờ thấy thẻ bài chuyển sinh mộc.

Đồng tử A Hưởng co lại bằng đầu kim, tơ nhện dối trá rách tan, cô lăn về dưới đầm sâu. Trong một chốc lát đó, cô gần như hận cái giọng nói lại một lần nữa đập nát niềm an ủi giả dối của cô.

Giây lát sau, cô thu hồi lý trí, thấy một cỗ xe độ nguyệt kim lao vùn vụt về phía cô!

Phải, hội Tương Ly đều dùng chữ số làm biệt hiệu.

Ẩm mà lại thơm?

Hề Bình vốn không định lên tiếng – chỉ cần hắn giả chết đủ vững, A Hưởng chính là một người phàm không có gì đặc biệt và không có thứ gì đáng giá trên người để kẻ khác mưu toan.

Trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, A Hưởng nhào phắt lên trước, cảm thấy cơn gió dữ dội quét sát qua lưng cô. Tiếng cười đùa mắng chửi ầm ĩ trôi ra từ trong xe, chân A Hưởng mềm nhũn khuỵu xuống đất.

Người đàn ông mặt trắng lấy ra một viên dạ minh châu từ trong ngực, A Hưởng nhìn theo ánh sáng yếu ớt, thấy gã đang nói chuyện với một bóng người trong góc.

Đồng tử A Hưởng co lại bằng đầu kim, tơ nhện dối trá rách tan, cô lăn về dưới đầm sâu. Trong một chốc lát đó, cô gần như hận cái giọng nói lại một lần nữa đập nát niềm an ủi giả dối của cô.

Cho dù tên mặt trắng như quét sơn kia nhìn trúng thân thể trẻ trung của cô, muốn bắt cóc cô đem đi bán hoặc là tự có mưu đồ quấy rối, thì trước tiên cũng phải đưa cô đến nơi khuất, Hề Bình đã âm thầm theo sát vị trí của gã, có thể bảo Thiên Cơ các giúp đỡ tìm kiếm.

Ai ngờ mặt trắng lớn này đê tiện đến gian trá, dùng thuật nhiếp hồn dẫn A Hưởng tới con đường lớn bên sông Vận phía sau khu xưởng.

Hề Bình không muốn cũng phải lên tiếng.

Một đám phá gia chi tử rõ ràng đã uống say đang chạy xe độ nguyệt kim, thấy quái vật tới nhanh như chớp giật, A Hưởng đột nhiên chạy ra giữa đường lớn dưới sự khống chế của thuật nhiếp hồn.

“Nhị huynh” này ngoài Nhị ra, trước biệt danh còn có thêm “Ô Nha” so với người khác, địa vị trong đám tà ma chắc không thấp.

Hề Bình không muốn cũng phải lên tiếng.

Một cô bé mười lăm mười sáu tuổi giả trai cô độc kiếm ăn dưới âm thanh ầm ĩ và khói bụi, cô muốn tóm lấy vài thứ cố định theo bản năng. Ví dụ như kim bàn thải không bao giờ trúng, dì Xuân Anh mồm miệng không bao giờ sạch sẽ, và thẻ bài gỗ thi thoảng liên hệ được.

Hề Bình cấp tốc nghĩ lại trong đầu – “lão bùn” này biết chuyện Thái Tuế âm mưu trộm long mạch Kim Bình, hẳn cũng đã biết hắn thất bại qua vài dấu hiệu nào đó, cho rằng Thái Tuế vẫn trốn ở gần Kim Bình tránh đầu sóng ngọn gió.

Trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, A Hưởng nhào phắt lên trước, cảm thấy cơn gió dữ dội quét sát qua lưng cô. Tiếng cười đùa mắng chửi ầm ĩ trôi ra từ trong xe, chân A Hưởng mềm nhũn khuỵu xuống đất.

Hề Bình: …

Đôi ủng dính đầy bụi bặm dừng trước mặt cô, một bàn tay trắng đến bệch bạc nâng đầu cô lên.

– Quả nhiên, – người đàn ông mặt trắng nhìn A Hưởng chăm chú, trực tiếp thò tay vào y phục cô, lôi ra thẻ bài chuyển sinh mộc kia – ta biết ngài ở đó, Thái Tuế tinh quân. Bạn cũ đã tới, sao có thể tránh né không gặp chứ?

Hề Bình: …

A Hưởng có lẽ là vịt con có tập tính in vết, có sự tín nhiệm vô cớ với “đại thúc” nói cho cô chân tướng phía bên kia chuyển sinh mộc, vừa nghe giọng hắn liền cảm thấy mình không phải một người tứ cố vô thân, gan cũng lớn hơn. Cô nói lại y nguyên với “lão bùn”:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-lW

Giọng điệu này nghe rất không giống bạn cũ.

“Lão bùn” nghe A Hưởng trả lời không khách khí cũng không giận, vẫn nói chậm rì rì như cũ:

Ngay sau đó, người đàn ông mặt trắng giật phắt chuyển sinh mộc xuống khỏi cổ A Hưởng, cất vào một cái hộp nhỏ viết đầy minh văn rồi đóng sập, mắt Hề Bình tối sầm, không còn nhìn thấy tình hình phía A Hưởng.

– Đù!

Hề Bình thoắt cái mở mắt.

– Người phàm.

Chi Tu bấm ngón tay, một mảnh giấy tan thành chùm sáng trong tay y rồi bay về phía Kim Bình:

Giây lát sau, cô thu hồi lý trí, thấy một cỗ xe độ nguyệt kim lao vùn vụt về phía cô!

– Ta đã báo tin cho Bàng sư huynh ngươi. Là dư nghiệt tà ma?

Rời xa những tà ma và sóng ngầm kia, cuộc sống của cô đã có xu hướng bình thường trở lại. Điện thờ đã nát, nhưng cô vẫn không thể châm lửa đốt thẻ bài gỗ.

– Không giống, người này không thân thiện, ta thấy giống chủ nợ. – Hề Bình bực dọc cào cào tóc, đầu tóc toàn là vụn băng – Sư phụ à, người mau tính toán cho ta, ta có “mệnh trả nợ” trời sinh sao? Ai ra đi cũng để lại nợ cho ta, nợ của đại cô nương bắt ta trả, nợ của lão già mất nết cũng bắt ta trả, dựa vào đâu!

Trước nữa…

– Xác thực, – Chi tướng quân tán thành sâu sắc, vỗ vỗ đầu chó của Hề Bình – ai bảo ngươi là quỷ đòi nợ hiện hồn chứ.

Hề Bình vừa chỉ đạo A Hưởng cò kè mặc cả:

Hề Bình: …

Chi Tu vạch ba chữ “Ngụy Thành Hưởng” rồng bay phượng múa trên nền tuyết, điểm Chiếu Đình lên, cạnh nền tuyết nổi lên chữ nhỏ: đông nam…

– Giống trái cây ngon miệng.

Hương liệu?

Chữ sau đó không xuất hiện, một chữ minh văn bỗng trồi lên nền tuyết, nổ mất chữ trên đó.

Chi Tu chậm rãi nhíu mày:

Cô vô thức nuốt một ngụm nước miếng, bấy giờ phát hiện mồm miệng mình ứa nước miếng:

Hề Bình vừa ngưng thần mi tâm vừa nghĩ: sao con bé vẫn chưa đốt thẻ bài chuyển sinh mộc?

– Cấm nhìn trộm… đây là minh văn bậc hai.

Quy chế minh văn cao nhất mà các đại tiên môn phát xuống phàm gian là “bậc ba”, đủ để bảo vệ người và địa điểm quan trọng, không cần cao hơn.

– Người bán bọ cho lão ma đầu ở chợ đen đến rồi, lão ma đầu chắc chắn mua chịu chưa đưa tiền! Ôi chao, không biết dơ.

Minh văn bậc hai quá nguy hiểm, khó viết không nói, một khi viết được, một đoạn ngắn gần như có thể rút cạn một cao thủ Trúc Cơ thông thường, khiến Thăng Linh phải đích thân xuất thủ.

Tương ứng, ảnh hưởng của minh văn bậc hai cũng là cấp Thăng Linh. Nếu lúc này Chi Tu ở Kim Bình thì còn có thể dựa vào sự sắc bén vô song của kiếm tu để cưỡng chế đột phá, nhưng hiện tại lại ngoài tầm tay với.

Cùng lúc đó, Bàng Tiển nhận được tin của Chi Tu dẫn người chạy tới ngoại thành Nam, chỉ thấy một chiếc xe độ nguyệt kim đâm vào cây chổng bốn vó lên trời, thú Nhân Quả được thả ngửi một lượt khắp nơi, hoang mang đuổi theo cái đuôi của mình.

– Sao?

Khi A Hưởng mở mắt ra lần nữa, phía trước hoàn toàn đen kịt, đôi mắt cô chưa kịp thích ứng với bóng tối, trước tiên đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.

Người kia lưng còng, có vẻ cao xấp xỉ A Hưởng, da trên mặt như một bộ quần áo không vừa người, nó chật căng bó sát, không che được răng, lỗ mũi cũng bị kéo hếch lên, đôi mắt không nhắm được lồi ra, tròng đen và tròng trắng như trứng bị đánh tan, khiến người ta không thể nhìn ra ánh mắt hắn rơi vào nơi nào.

– Lão bùn, – giọng người đàn ông mặt trắng vang lên bên cạnh cô – đưa người về rồi.

Người có tuổi đều bảo tà vật chính là dịch bệnh, là kiếp nạn, không được dính vào, dính vào là không ném đi được. A Hưởng vốn không cho là đúng – đại phu trong khu xưởng đều nói dịch bệnh là do phong thủy không sạch sẽ mang tới.

A Hưởng giật nảy mình, ngay sau đó, một thứ gì đó được ném lên người cô, cô luống cuống chân tay đón lấy, sờ thấy thẻ bài chuyển sinh mộc.

Hề Bình trên đỉnh Phi Quỳnh tức khắc ngồi thẳng.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-lW

Người đàn ông mặt trắng lấy ra một viên dạ minh châu từ trong ngực, A Hưởng nhìn theo ánh sáng yếu ớt, thấy gã đang nói chuyện với một bóng người trong góc.

Giờ mới biết kinh nghiệm của người già nghe có vẻ không vô căn cứ như vậy.

– Ngươi là ai, muốn làm gì? Ta không có sư phụ, ta cũng không quen ngươi, còn quấy rầy nữa là ta gọi người!

Cô còn chưa tìm được chủ nhân của cái bóng, cái bóng kia bỗng tự động đậy!

Nó rơi xuống mặt đất như bùn loãng, chảy một mạch tới bên chân A Hưởng.

A Hưởng sởn hết gai ốc đứng thẳng bất động để bóng đen kia xoay một vòng quanh cô, sau đó, một giọng nói khô khốc vang lên sau lưng:

– Gọi ai? Ông nội ngươi sao? – Người đàn ông cười bảo, miệng gã nhệch ra, mắt lại mở to hết cỡ, đôi mắt nâu nhạt như có gợn sóng tản ra, thoáng cái đã hút A Hưởng cứng đờ vào.

– Người phàm.

Là người cũng được, cô không sợ người nhìn, dù sao người có thể “nhìn thấy” cô quá ít.

A Hưởng nắm chặt chuyển sinh mộc quay phắt người, liên lụy Hề Bình cũng nhìn rõ người sau lưng cô, buột miệng nói:

– Cô em, ngươi không lo việc nhà không biết củi gạo quý, các anh em đã kiên nhẫn hơn nửa năm rồi, từ mùa xuân đến mùa đông rét mướt, đợt linh thạch này còn không đến, lẽ nào bảo chúng ta đi trộm thiên thời thật sao? Dân đen có tội tình gì.

– Đù!

– Xác thực, – Chi tướng quân tán thành sâu sắc, vỗ vỗ đầu chó của Hề Bình – ai bảo ngươi là quỷ đòi nợ hiện hồn chứ.

Người kia lưng còng, có vẻ cao xấp xỉ A Hưởng, da trên mặt như một bộ quần áo không vừa người, nó chật căng bó sát, không che được răng, lỗ mũi cũng bị kéo hếch lên, đôi mắt không nhắm được lồi ra, tròng đen và tròng trắng như trứng bị đánh tan, khiến người ta không thể nhìn ra ánh mắt hắn rơi vào nơi nào.

Chẳng trách phải trốn trong cái bóng, với phong thái của vị nhân huynh này mà chạy một vòng trên đường cái Kim Bình, đủ để dọa hầu gia mảnh mai sợ chết khiếp!

Chi Tu nghe xong sầm mặt:

Trước nữa, ông nội bị ốm, vất vả lắm mới nhận được tiền công mà không mua thuốc, lại đi mua kim bàn thải, sau khi không thu hoạch được gì thì ngượng ngùng nói mấy câu nhảm nhí với cháu gái tức hổn hển như “ông trời không thể cứ bắt nạt một người suốt thế”, “có chí ắt làm nên, rồi sẽ có ngày trúng” vân vân. Thiếu nữ quay người ra cửa, quyết định tự tìm cách kiếm tiền, nhận đơn kiện “cẩu quan trả đất” kia.

– Quá… xì… – áo bông rách của A Hưởng thấm đầy mồ hôi lạnh, móng tay gần như cắm vào chuyển sinh mộc, thầm hỏi Hề Bình – bọn họ là ai?

– Dù sao cũng không phải thứ tốt lành, người cứu ngươi đang trên đường đến rồi, tỉnh táo chút, chú ý thấy gì nói hết cho ta. – Đồ thất đức Hề Bình lúc này còn thuận miệng chiếm lợi của người ta – Gọi ta là gì cũng được, thúc bá tùy ngươi.

A Hưởng tuy cảm thấy giọng hắn hơi trẻ, nhưng cũng không hiếm người ba bốn mươi tuổi giọng vẫn trẻ, cũng không sinh nghi:

Chi Tu vừa truyền đi một mảnh giấy viết “thuyền hàng sông Vận, nghi người Nam cương”, đã thấy Hề Bình xoa tay xoa chân bảo:

– Thúc, chỗ này hơi ẩm, rất thơm.

– Chắc vậy, ta nghe người khác gọi hắn là “Nhị huynh”.

Ẩm mà lại thơm?

Cô vừa gọi Thái Tuế trong lòng, vừa giả ngu bảo:

Vừa nãy sư phụ bói được hướng đông nam, đó là hướng của sông Đại Vận, lẽ nào cô bị đưa lên thuyền hàng rồi?

Chi Tu bấm ngón tay, một mảnh giấy tan thành chùm sáng trong tay y rồi bay về phía Kim Bình:

Hương liệu?

A Hưởng vừa bình tĩnh thuật lại lời hắn, vừa cẩn thận phân biệt mùi thơm nồng đậm xung quanh:

Không đợi hắn nghĩ kỹ, “lão bùn” đã cười với A Hưởng một cái… tuy trông chỉ như nhe răng:

– Thái Tuế các hạ, coi như ngươi biết cẩn thận. Ta đã khuyên ngươi không được vội vàng hấp tấp từ lâu, ngươi xem ta đã nói gì? Đợt trước bị đám chó xanh truy bắt đến là thảm hại nhỉ? Đến “Ô Nha Nhị” cũng bị hạ trấn ngục, ôi.

Hề Bình mù mà mù mờ, Kim Bình mùa đông đúng là có quả tươi vận chuyển từ phía nam, nhưng bình thường phải ướp đá.

Hề Bình hỏi A Hưởng:

– Ô Nha Nhị là sư phụ hời của ngươi phải không?

A Hưởng cố gắng đứng thẳng, không để mình run rẩy:

– Sư phụ, “tiểu quỷ áp sàng” khó kiếm không? Khó kiếm cỡ nào?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-lW

– Chắc vậy, ta nghe người khác gọi hắn là “Nhị huynh”.

A Hưởng lùi về sau một bước, cảnh giác nói:

Phải, hội Tương Ly đều dùng chữ số làm biệt hiệu.

“Nhị huynh” này ngoài Nhị ra, trước biệt danh còn có thêm “Ô Nha” so với người khác, địa vị trong đám tà ma chắc không thấp.

– Thuyền hàng áp tải linh thạch của mỏ Nam mỗi năm đều đi từ mỏ lên phía bắc, tính thời gian thì sắp đến lúc xếp thuyền đếm số rồi, chẳng lẽ chúng muốn cướp linh thạch?

Đối phương hiển nhiên không biết “Thái Tuế” đã chết, tin tức vẫn dừng tại lần hội Tương Ly trộm long mạch hồi tháng bốn. Rất có khả năng bọn họ tới tìm tà ma tên “Ô Nha Nhị” kia, chẳng dè “Nhị” bị bắt, hiện tại sống chết không rõ, bấy giờ mới tìm hiểu ngọn nguồn, để mắt tới A Hưởng liên hệ cuối cùng với hắn.

A Hưởng sởn hết gai ốc: người này là tà ma!

– Thúc, ta đáp kiểu gì? – A Hưởng hỏi.

Chi Tu: …

Hề Bình:

Vừa nãy sư phụ bói được hướng đông nam, đó là hướng của sông Đại Vận, lẽ nào cô bị đưa lên thuyền hàng rồi?

– Cứ nói liên quan đếch gì đến hắn, bảo hắn có việc thì bảo, bớt nói nhảm. Ngươi miêu tả mùi thơm cho ta cái, hương hoa? Hay là mùi gì?

Người đàn ông nhìn cô, như muốn cười mà lại không cười.

A Hưởng vừa bình tĩnh thuật lại lời hắn, vừa cẩn thận phân biệt mùi thơm nồng đậm xung quanh:

– Không phải hoa, rất ngọt…

Cô vô thức nuốt một ngụm nước miếng, bấy giờ phát hiện mồm miệng mình ứa nước miếng:

– Giống trái cây ngon miệng.

Hề Bình mù mà mù mờ, Kim Bình mùa đông đúng là có quả tươi vận chuyển từ phía nam, nhưng bình thường phải ướp đá.

Quả gì để trong kho lạnh còn có thể người ta háu đến mức chảy nước miếng?

– Dù sao cũng không phải thứ tốt lành, người cứu ngươi đang trên đường đến rồi, tỉnh táo chút, chú ý thấy gì nói hết cho ta. – Đồ thất đức Hề Bình lúc này còn thuận miệng chiếm lợi của người ta – Gọi ta là gì cũng được, thúc bá tùy ngươi.

“Lão bùn” nghe A Hưởng trả lời không khách khí cũng không giận, vẫn nói chậm rì rì như cũ:

– Ngươi nói bài vị Nam Thánh à? Dễ tìm, đi theo đường Nam Thánh, chính là con đường tỏa ánh xanh trên sườn núi kia, đi thẳng là đến. – A Hưởng đưa tay chỉ, cúi đầu húp cháo tránh ánh nhìn đối phương, quay người chạy về nơi đông người, nói lảng:

Chi Tu nói:

– “Lão Ngũ Bạch Đồn” đột nhiên mất liên lạc, bọn ta cũng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay là cố ý trốn bọn ta. Không có hắn, bọn ta không liên hệ được với Thái Tuế ngươi, thực sự lo lắng cho an nguy của Thái Tuế nên mới nhất thời xúc động tìm đến, mong Thái Tuế thứ lỗi.

Hề Bình cấp tốc nghĩ lại trong đầu – “lão bùn” này biết chuyện Thái Tuế âm mưu trộm long mạch Kim Bình, hẳn cũng đã biết hắn thất bại qua vài dấu hiệu nào đó, cho rằng Thái Tuế vẫn trốn ở gần Kim Bình tránh đầu sóng ngọn gió.

Hề Bình trên đỉnh Phi Quỳnh tức khắc ngồi thẳng.

A Hưởng tuy cảm thấy giọng hắn hơi trẻ, nhưng cũng không hiếm người ba bốn mươi tuổi giọng vẫn trẻ, cũng không sinh nghi:

Vậy kẻ tên “lão Ngũ Bạch Đồn” hẳn là môn đồ Thái Tuế liên hệ trường kỳ với những người này, rất có khả năng đã bị liên lụy khi Thái Tuế rút tinh khí của tín đồ, hoặc đã chết, hoặc đã bị Thiên Cơ các bắt đi.

Không đợi hắn nghĩ kỹ, “lão bùn” đã cười với A Hưởng một cái… tuy trông chỉ như nhe răng:

Vậy… lão tà ma họ Lương vì sao lại để những kẻ dưa đèo táo nứt lại rõ ràng không phải tín đồ này biết kế hoạch trộm long mạch của mình chứ?

Hề Bình ngẩng đầu hỏi Chi Tu:

– Chắc chắn bọn chúng không giao dịch bằng tiền, đợi ta nói cho đúng bài.

– Sư phụ, “tiểu quỷ áp sàng” khó kiếm không? Khó kiếm cỡ nào?

Chi Tu nói:

– Vậy đi, các anh em giúp đỡ các ngươi thêm một việc lớn, – người đàn ông mặt trắng nói – bảo “Vô Thường Nhất” phối hợp, chúng ta cướp thuyền hàng nhân lúc nó chưa ra khỏi vùng đất bách loạn, linh thạch chúng ta chín các ngươi một, thế nào?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-lW

– Khi trước còn dễ, hiện tại đã tuyệt tích nhiều năm, theo ta biết thì núi Huyền Ẩn không còn con nào còn sống.

Hề Bình vỗ đùi một phát:

– Lão bùn, – giọng người đàn ông mặt trắng vang lên bên cạnh cô – đưa người về rồi.

– Ta biết rồi.

– Ngươi lại biết cái gì?

Cho dù tên mặt trắng như quét sơn kia nhìn trúng thân thể trẻ trung của cô, muốn bắt cóc cô đem đi bán hoặc là tự có mưu đồ quấy rối, thì trước tiên cũng phải đưa cô đến nơi khuất, Hề Bình đã âm thầm theo sát vị trí của gã, có thể bảo Thiên Cơ các giúp đỡ tìm kiếm.

– Người bán bọ cho lão ma đầu ở chợ đen đến rồi, lão ma đầu chắc chắn mua chịu chưa đưa tiền! Ôi chao, không biết dơ.

– Khi trước còn dễ, hiện tại đã tuyệt tích nhiều năm, theo ta biết thì núi Huyền Ẩn không còn con nào còn sống.

Chi Tu vừa truyền đi một mảnh giấy viết “thuyền hàng sông Vận, nghi người Nam cương”, đã thấy Hề Bình xoa tay xoa chân bảo:

– Chắc chắn bọn chúng không giao dịch bằng tiền, đợi ta nói cho đúng bài.

Nói xong bèn rì rà rì rầm dạy A Hưởng.

Chi Tu: …

– Thúc, ta đáp kiểu gì? – A Hưởng hỏi.

Chẳng trách Bàng Tiển muốn đưa tên nhóc này đến Thiên Cơ các từ lâu lắm rồi, nhân tài gậy chọc cứt bậc này đặt tại đỉnh Phi Quỳnh chim bay tắt bóng dấu người vắng tanh đúng thật là tủi thân, chẳng trách chỉ có thể phá sập nhà nổ tung núi.

A Hưởng có lẽ là vịt con có tập tính in vết, có sự tín nhiệm vô cớ với “đại thúc” nói cho cô chân tướng phía bên kia chuyển sinh mộc, vừa nghe giọng hắn liền cảm thấy mình không phải một người tứ cố vô thân, gan cũng lớn hơn. Cô nói lại y nguyên với “lão bùn”:

– Thái Tuế tinh quân nhà ta nói, chuyện lần trước là nhờ chư vị bằng hữu giúp đỡ, nhưng thật sự không ngờ nội môn Huyền Ẩn lại dùng vị phong chủ kia. Đến sư phụ ta cũng… Ngũ tiên sinh hiện giờ e rằng lành ít dữ nhiều. Tin tức quá gấp, chư vị có thể kiên nhẫn với chúng ta chút không?

Đây là họ lớn của Huyền Ẩn, Hề Bình thầm nghĩ, người được nói tới này là ai.

“Lão bùn” lại nhe răng:

– Cô em, ngươi không lo việc nhà không biết củi gạo quý, các anh em đã kiên nhẫn hơn nửa năm rồi, từ mùa xuân đến mùa đông rét mướt, đợt linh thạch này còn không đến, lẽ nào bảo chúng ta đi trộm thiên thời thật sao? Dân đen có tội tình gì.

A Hưởng suýt bị xe độ nguyệt kim đâm chết hơi thay đổi vì “dân đen có tội tình gì” này của hắn.

– Cô nhóc, – lúc này, người đàn ông mặt trắng luôn không lên tiếng bên cạnh mở miệng bảo – nói với Thái Tuế nhà cô, chúng ta cũng biết cái khó của các người, “Vô Thường Nhất” đi theo bên cạnh họ Triệu kia lâu như thế vẫn không dám hạ thủ, e là nhân thủ không đủ nhỉ?

– Họ Triệu?

Đây là họ lớn của Huyền Ẩn, Hề Bình thầm nghĩ, người được nói tới này là ai.

– Vậy đi, các anh em giúp đỡ các ngươi thêm một việc lớn, – người đàn ông mặt trắng nói – bảo “Vô Thường Nhất” phối hợp, chúng ta cướp thuyền hàng nhân lúc nó chưa ra khỏi vùng đất bách loạn, linh thạch chúng ta chín các ngươi một, thế nào?

Hề Bình vừa chỉ đạo A Hưởng cò kè mặc cả:

– Ngươi lại biết cái gì?

– Bảo hắn không được, chia năm mươi năm mươi, không thì miễn bàn.

Vừa cấp tốc hỏi Chi Tu về lời này:

Chi Tu vạch ba chữ “Ngụy Thành Hưởng” rồng bay phượng múa trên nền tuyết, điểm Chiếu Đình lên, cạnh nền tuyết nổi lên chữ nhỏ: đông nam…

– Hôm nay đừng đi, tam hoàng tử trong cung muốn cầu phúc cho quý phi, đường Triêu Thánh bên kia phong…

– Sư phụ, thế này là sao?

Chi Tu nghe xong sầm mặt:

– Thuyền hàng áp tải linh thạch của mỏ Nam mỗi năm đều đi từ mỏ lên phía bắc, tính thời gian thì sắp đến lúc xếp thuyền đếm số rồi, chẳng lẽ chúng muốn cướp linh thạch?

Trước nữa, A Hưởng thơ dại hơn chút chôn cất mẹ cô cùng ông nội, ông nội xoa cái đầu nhỏ của cô nói:

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s