THÁI TUẾ – CHƯƠNG 32

RỒNG CẮN ĐUÔI – KẾT

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

– Động tĩnh mở linh khiếu lớn nhất Tiềm Tu tự từ trước đến nay, không có một trong. – Tô Chuẩn sứt đầu mẻ trán khoanh tay bước vào Trừng Tịnh đường – Viện chữ Khâu (丘) kiểu gì cũng đổi tên thành “viện chữ Cốc (谷) được rồi, viện chữ Hồ bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, đến Hình đường cũng bị chấn sập mất một góc… ôi, người thế nào rồi?

Chi Tu buông cổ tay Hề Bình xuống:

A Hưởng suýt nữa bị máy móc nghiền qua tay, cô đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn khắp bốn phía.

Trừ khi thật sự phi thăng thượng giới, bằng không dù là cao nhân huyền môn thì rốt cuộc cũng là người.

– Mạnh hơn dự đoán.

– Có thể nói là đánh trận. Trận đó quá thảm khốc, đến ngươi cũng… – Tô Chuẩn ngừng lại, rồi nói tiếp – Vì chống cự ngoại địch, chúng ta đã động đến quá nhiều tiên khí, năm sau không một đứa trẻ nào được sinh trong phạm vi ba mươi dặm quanh Kim Bình, càng không cần nói đến những binh tốt trấn thủ bên cạnh tiên khí. Sau đó núi tiên đặc biệt phát một đợt đan dược cho người may mắn sống sót trị thương, đa số mọi người ăn xong là khỏi, nhưng đây lại là bước ngoặt khiến mười mấy người trong số đó bất ngờ mở linh khiếu. Bọn họ có công với nước nhà, tuy không nhập đạo chính thống nhưng đương nhiên cũng không thể tính là tà ma. Chỉ là linh khiếu được mở do loại đan dược này thúc đẩy quá tổn hại căn cơ, tư chất của nhóm người này đều không ổn, không vào được Thiên Cơ các, về sau đều được thu xếp đến khu quản lý mỏ. Tám năm trước Lương Miễn Chi vì bị thương bệnh khi làm việc nên nghỉ, bấy giờ mới về Kim Bình bế quan.

– Sau khi ta báo tên họ tà ma kia bên vách đá Biển Sao, sư tôn lập tức truyền tin cho hai vị trưởng lão Ti Lễ Ti Hình, đưa chuông Kiếp cho ta, có thể thấy chuyện này không phải sóng gió nhỏ. – Chi Tu nói bằng giọng hơi nặng nề tâm sự – Tiểu quỷ này cơ duyên trùng hợp có được nửa bộ ẩn cốt kia, một bước lên trời khai khiếu viên mãn, đây không phải chuyện tốt gì. Làm học trò của ta chưa chắc có tiền đồ gì, nhưng ít nhất gặp phải người tâm địa bất lương sẽ không bị ức hiếp quá thảm thương.

– Không chết không liệt không tàn cũng không đần sao? – Tô Chuẩn hỏi

Thi thoảng tỉnh vì đau, hắn sẽ nghe thấy tiếng huýt sáo, toàn là tiểu điệu ngày thường hắn cải biên; có khi cũng nghe được tiếng thiếu nữ lải nhải liên miên, kể sư phụ cô và đồng bọn đều đã bị áo lam gì đó bắt đi, cô lo lắng hãi hùng, may mà tinh quân phù hộ, kể cô tiếp tục mua kim bàn thải, vẫn không trúng… còn có một vài việc vặt khác.

– Của tà ma họ Lương kia. – Đoan Duệ nói – Thiên Cơ các truyền tin, tà ma này không tới tu vi Trúc Cơ, vốn không nên có nguyên thần, nếu ta đoán không lầm thì thứ bám trên người đệ tử này hẳn là một bộ linh cốt. Trên người Hề Sĩ Dung dôi ra bộ linh cốt này, cho dù không thể để hắn sử dụng, thì linh cảm vẫn được cụ thể hóa tới năm giác quan.

– Không chết không liệt không tàn cũng không đần sao? – Tô Chuẩn hỏi

– Tốt hơn ngươi mong.

Người khác truy cầu trăm năm mới được một bộ linh cốt, tên nhóc này mắt nhắm mắt mở mới học hai chương “Kinh mạch tường giải”, sao lại có linh cốt rồi?

– Cảm ơn trời đất, còn nguyên vẹn, – Tô Chuẩn thở phào một hơi – thế thì tốt, có thể giữ lại người để nhà bọn họ đền tiền chuộc.

– Thuộc hạ hoảng sợ, là thế tử người hiền ắt được trời giúp.

Tô Chuẩn nói khô khốc:

Chi Tu lại nói:

– Tuân lệnh, đi ngay. – Tô Chuẩn nuốt tiếng thở dài lại – Tiểu sư thúc làm việc đúng là quá chu đáo.

– Đều bị “áo lam” bắt đi rồi, may mà Thái Tuế phù hộ, ta mới…

– Chỉ sợ phải nằm mấy tháng.

Trái tim A Hưởng đập điên cuồng, mất hồn mất vía tìm cớ chuồn khỏi công xưởng, nắm chặt chuyển sinh mộc:

Hắn nhất thời không nghĩ ra mình còn sống hay đã chết, chỉ thấy A Hưởng lại vừa làm việc vừa gọi hắn trong lòng, không nhịn được nói chen:

– Nếu là con gái, ta sẽ nhận.

Tô trưởng lão “ờ” một tiếng, phản ứng đầu tiên là:

Chi Tu nghe xong gật đầu:

“Thái Tuế” ngắt lời cô:

– Thế bài tập của hắn làm kiểu gì?

– Chuyện hai trăm năm trước ai còn nhớ nổi? – Chi Tu nói.

– Bài tập thì dễ, – Chi Tu xua tay – sư tỷ, người xem linh cốt này của hắn là sao?

Đại trưởng công chúa bỗng nói không đầu không đuôi:

– Linh cốt? – Tô Chuẩn nghe xong, chòm râu bạc suýt nữa dựng ngược – Linh cốt gì? Hắn? Trên người có linh cốt?!

Tô Chuẩn vô thức hạ giọng:

Người khác truy cầu trăm năm mới được một bộ linh cốt, tên nhóc này mắt nhắm mắt mở mới học hai chương “Kinh mạch tường giải”, sao lại có linh cốt rồi?

Chi Tu nhướng mắt:

– Linh cốt? – Tô Chuẩn nghe xong, chòm râu bạc suýt nữa dựng ngược – Linh cốt gì? Hắn? Trên người có linh cốt?!

Tô Chuẩn cảm thấy mình nhập đạo hơi hai trăm năm coi như sống uổng rồi, lúc này đầu kêu “ong ong”:

Tô Chuẩn không khỏi nhìn đại trưởng công chúa một cái:

– Cảm ơn trời đất, còn nguyên vẹn, – Tô Chuẩn thở phào một hơi – thế thì tốt, có thể giữ lại người để nhà bọn họ đền tiền chuộc.

Một chiếc hộp gấm được đặt bên bàn trong thư phòng phía nam, nắp hộp tự mở, trong hộp bày một tầng bạch linh khiến người ta quáng mắt, một tờ giấy kẹp giữa bạch linh giá trị liên thành, gần như cùng màu với linh thạch.

– Lẽ nào là trời sinh…

Chi Tu hiểu ý nàng, do dự cả buổi rồi thở dài bảo:

– Ừ, linh tướng của hắn có xăm mặt. – Chi Tu trầm ngâm giây lát – Tuy không biết hắn tính toán cụ thể thế nào, nhưng ta đoán chắc hẳn hắn muốn dùng cách nào đó để loại trừ xăm mặt của mình.

– Không phải linh cốt trời sinh, linh cảm đẳng Giáp cũng là La Thanh Thạch phán sai, căn cốt tư chất của đệ tử này là trung bình khá. – Đoan Duệ nói – Bộ linh cốt trên người hắn không phải của mình.

Người đã chết, đó là cát bụi trở về với cát bụi.

Chi Tu tốt tính cười cười, nhẹ nhàng nhét tay Hề Bình về trong chăn, lại hỏi:

– Thế, thế là của ai?

– Không phải linh cốt trời sinh, linh cảm đẳng Giáp cũng là La Thanh Thạch phán sai, căn cốt tư chất của đệ tử này là trung bình khá. – Đoan Duệ nói – Bộ linh cốt trên người hắn không phải của mình.

Tô Chuẩn nổi hết da gà da vịt:

– Của tà ma họ Lương kia. – Đoan Duệ nói – Thiên Cơ các truyền tin, tà ma này không tới tu vi Trúc Cơ, vốn không nên có nguyên thần, nếu ta đoán không lầm thì thứ bám trên người đệ tử này hẳn là một bộ linh cốt. Trên người Hề Sĩ Dung dôi ra bộ linh cốt này, cho dù không thể để hắn sử dụng, thì linh cảm vẫn được cụ thể hóa tới năm giác quan.

Chi Tu nghe ông gọi “Lương Miễn Chi” bèn hơi nhướng mày, rồi nói:

Nếu lời này không do đại trưởng công chúa nói, Tô Chuẩn chắc chắn sẽ cho rằng mình nghe được một câu chuyện ma không cao siêu cho lắm:

– Vừa khéo là, vật sống kèm với vị đại năng tử đạo trong truyền thuyết này chính là chuyển sinh mộc, bản thân “chuyển sinh mộc” cũng do hắn đặt tên.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-hR

– Xương phụ thân kiểu gì?

– Ta không hướng tầm mắt của Thiên Cơ các sang bên đó đã hết lòng hết nghĩa, còn lại… hẳn là chuyện cho người khác nhọc lòng.

– Đúng là có tiền lệ như vậy, – Chi Tu đứng dậy nói – ta tra được ở nội môn, một ma thần từng xuất hiện khi thần ma thượng cổ mọc lên như rừng, tương truyền là kẻ thù lâu năm của Nam Thánh. Đạo người này tu vô cùng quỷ dị, tương truyền lấy “thịt nát xương tan” để độ kiếp, mỗi lần vượt qua một cảnh giới đều phải bỏ mình một lần, xưng là “tử đạo”.

– Thế, thế là của ai?

Đại trưởng công chúa Đoan Duệ gật đầu bảo:

Tô Chuẩn cảm thấy chuyện này còn không hợp lẽ thường hơn “bộ xương phụ thân”:

– Người chết có thể sống lại? Còn qua được cảnh giới?

Bàng Tiển là tay lõi đời, lập tức hiểu ý, nói khôn khéo:

Trừ khi thật sự phi thăng thượng giới, bằng không dù là cao nhân huyền môn thì rốt cuộc cũng là người.

Người đã chết, đó là cát bụi trở về với cát bụi.

Còn thứ gọi là “nguyên thần” cũng không hề giống với hồn ma có thể tự do tự tại quấy phá như dân gian tưởng tượng. Nguyên thần ngang tàng đến đâu tối đa cũng chỉ có thể chịu được một lần đoạt xá, bằng không huyền môn đã thành “quỷ môn” thật. Nguyên thần vẫn phải dựa vào thân thể, sau khi xác thịt bị tổn hại, dù là nguyên thần của đại năng Thăng Linh bỏ trốn cũng không chịu được tiên khí cấp Khai Khiếu gõ nhẹ một cái. Một khi thân hủy, cho dù đoạt xá thành công thì tiên đồ cũng chỉ dừng bước tại đây, không còn cách nào tiến thêm một bước.

Trong núi tiên, Hề Bình – người đã hất văng tín ngưỡng của “tín đồ duy nhất” của mình ra đất – kể xong, đột nhiên như đã cảm nhận được thân thể mình.

– “Chết” là ví von, không phải chết thật. – Chi Tu nói – Bản tàn quyển ta tìm được nói rằng vị đại năng tử đạo này tu ra một bộ “linh cốt ẩn” đặc thù, có thể ẩn trong vạn sự vạn vật. Bản thể của hắn thực ra là bộ ẩn cốt này. Mỗi lần máu thịt tách rời đều như một lần “rắn lột”, ẩn cốt được bảo tồn toàn vẹn sẽ mọc máu thịt mới… cho đến khi bộ ẩn cốt kia bị Nam Thánh bắt được, vị đại năng “bất tử” này mới vẫn lạc từ đây.

Tô Chuẩn vội vàng ngậm miệng, đứng dậy cung tiễn, đợi đại trưởng công chúa Đoan Duệ loáng cái đã không thấy bóng dáng, ông mới không thể chậm một giây quay sang Chi Tu:

– Chuyện thời thượng cổ thì thôi, bao nhiêu ghi chép không khác “Nữ Oa vá trời” là mấy, còn tà dị hơn cả truyền thuyết dân gian. – Tô Chuẩn nói – Tiểu sư thúc, ma thần ngươi nói và đứa trẻ này có quan hệ gì?

– Thôi, ta mang về đỉnh Phi Quỳnh cho.

Chi Tu nhướng mắt:

– Thì ra là vậy, quản lý mỏ thường xuyên đóng giữ Nam cương, xem ra vấn đề rất có khả năng xảy ra ở “vùng đất bách loạn”.

– Người chết có thể sống lại? Còn qua được cảnh giới?

– Một mệnh quan triều đình như hắn sao lại có thứ này? Ai làm cho hắn?

– Vừa khéo là, vật sống kèm với vị đại năng tử đạo trong truyền thuyết này chính là chuyển sinh mộc, bản thân “chuyển sinh mộc” cũng do hắn đặt tên.

– Tiểu sư thúc, “xăm mặt” trên linh tướng là gì?

Tô Chuẩn sững sờ.

– Tiểu Bạch, lần này cảm ơn ngươi.

– Lẽ nào là trời sinh…

Đại trưởng công chúa Đoan Duệ gật đầu bảo:

– Thái Tuế?

– Sau khi ta ngăn cách linh khí trong cốc, tà ma kia từng muốn hút khí huyết của người vào linh khiếu qua chuyển sinh mộc. Có thể thấy hắn đúng là làm được “chuyện quỷ thần” thông qua chuyển sinh mộc, truyền thuyết ẩn cốt cũng không phải không có cơ sở.

– Sau khi ta ngăn cách linh khí trong cốc, tà ma kia từng muốn hút khí huyết của người vào linh khiếu qua chuyển sinh mộc. Có thể thấy hắn đúng là làm được “chuyện quỷ thần” thông qua chuyển sinh mộc, truyền thuyết ẩn cốt cũng không phải không có cơ sở.

– Phía Tiểu Bàng nói bộ xương họ tìm được trong chân thân tà ma không phải linh cốt, mới tám năm mà đã mục nát. – Chi Tu nói – Một tu sĩ Trúc Cơ không thể không có linh cốt, vậy linh cốt của hắn đi đâu rồi?

Từ đó, Lương Thần dốc lòng nỗ lực tu luyện để tương lai được điều vào Thiên Cơ các, lập nghiệp vì dân và bảo vệ thái bình vạn thế giống anh hùng hắn sùng bái. Nhân Gian Hành Tẩu công huân to lớn sẽ được ghi tên vào tiên môn, nói không chừng có thể gặp lại Chi tướng quân, nói trực tiếp với y rằng mình không phụ công cất nhắc.

– Ta phục thật rồi, sao ngươi vẫn còn tin thứ đồ chơi này?

Tô Chuẩn nổi hết da gà da vịt:

– Tĩnh Trai, ta thấy ngươi mới tu thanh tịnh đạo ấy… ngươi không còn ấn tượng gì à? Hai trăm năm trước?

– Nói cách khác, Lương Miễn Chi… rất có khả năng cơ duyên trùng hợp có được một bộ phận ẩn cốt của ma thần thượng cổ, sau khi mình và linh cốt hòa hợp thì thoát ly xác thịt như nguyên thần? Chẳng trách nhìn người đứa trẻ này kiểu gì cũng không ra nguyên thần, thân tâm hoàn toàn một thể.

Chi Tu nghe ông gọi “Lương Miễn Chi” bèn hơi nhướng mày, rồi nói:

Ngay sau đó, không chờ A Hưởng từ chối, giọng nói hơi yếu ớt trong chuyển sinh mộc đã kể lại mạch lạc rõ ràng từ đầu câu chuyện: từ khi máu của thiếu nữ A Hưởng đánh thức tà ma tham lam, rồi tà thần chờ đợi trong bóng tối lạnh lùng bàng quan, dụ cô hiến tế thể xác và tâm thần…

– Ta đoán “thân tâm một thể” cũng có liên quan đến bùa đổi mạng của tiểu cô nương chủ tế kia ở An Lạc hương. Cô gái kia hẳn đã hiến tế cả sống và chết cho chuyển sinh mộc, lại dùng bùa đổi mạng, tuy nói đã cứu hắn một mạng, nhưng chắc hẳn cũng đã đem hắn ra gán nợ.

– Tốt hơn ngươi mong.

Đại trưởng công chúa hỏi:

Hề Bình bỗng chốc mở mắt.

– Ta nghe nói tà ma họ Lương kia rất cố chấp với những người có linh tướng tương tự hắn?

“Người hiền” Hề Bình nằm ròng rã nửa năm.

– Ừ, linh tướng của hắn có xăm mặt. – Chi Tu trầm ngâm giây lát – Tuy không biết hắn tính toán cụ thể thế nào, nhưng ta đoán chắc hẳn hắn muốn dùng cách nào đó để loại trừ xăm mặt của mình.

Tô Chuẩn sững sờ.

Tô Chuẩn cảm thấy mình nhập đạo hơi hai trăm năm coi như sống uổng rồi, lúc này đầu kêu “ong ong”:

– Cũng chính là nói, Lương Miễn Chi… rất có khả năng cơ duyên trùng hợp có được một bộ phận ẩn cốt của ma thần thượng cổ, sau khi mình và linh cốt hòa hợp thì thoát ly xác thịt như nguyên thần? Chẳng trách nhìn người đứa trẻ này kiểu gì cũng không ra nguyên thần, thân tâm hoàn toàn một thể.

Tranh vương nhướng mày:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-hR

– Tiểu sư thúc, “xăm mặt” trên linh tướng là gì?

Mãi đến khi đợt rét đậm của Kim Bình che phủ ngoại thành Nam, một trận mưa tuyết run rẩy rơi xuống, Hề Bình cuối cùng đã gắn được ý thức phân tán rời rạc của mình vào nhau.

– Thời gian trước, Thiên Cơ các triều ta vừa lập, chế độ ngoại môn vẫn chưa hoàn thiện, vì hàng yêu trừ ma nên đã chiêu an không ít tu sĩ nhân gian. Những người này tuy có bản lĩnh nhưng thường xuyên bất tuân, có đại năng bèn thiết lập thuật “xăm linh tướng” để phòng họ có dị tâm. – Đại trưởng công chúa nói nhàn nhạt – Đây là lệ cũ đã bị bãi bỏ từ hơn sáu trăm năm trước, người trẻ các ngươi có lẽ chưa từng nghe. Xăm lên linh tướng cần hai bên tự nguyện, sau đó người mang xăm mặt cả đời không được phản chủ, xăm mặt kia giống với danh tính, sẽ theo hắn cả đời, dù cho tương lai bị nguyên thần đoạt xá cũng sẽ không thể thoát khỏi.

– Vương gia, minh văn của Lương Thần bị ta đánh gãy ở phủ tổng đốc hôm đó là “thác kim minh”, hắn và chuyển sinh mộc kia của hắn quả nhiên có mùi vị biển Vô Độ.

– Thế bài tập của hắn làm kiểu gì?

A Hưởng rốt cuộc đã thấy không thích hợp:

Da đầu Tô Chuẩn tê rần, thất thanh:

– Phía Tiểu Bàng nói bộ xương họ tìm được trong chân thân tà ma không phải linh cốt, mới tám năm mà đã mục nát. – Chi Tu nói – Một tu sĩ Trúc Cơ không thể không có linh cốt, vậy linh cốt của hắn đi đâu rồi?

– Một mệnh quan triều đình như hắn sao lại có thứ này? Ai làm cho hắn?

– Ngươi… ngươi… thôi được, – Tô trưởng lão kéo ghế ngồi xuống, thở dài – chính là khi Nam Hạp đánh đến chân hoàng thành.

Tô trưởng lão “ờ” một tiếng, phản ứng đầu tiên là:

– Phải, ta cũng muốn biết. – Chi Tu nói chậm rãi – Ta còn khó hiểu, cả đời người này trông có vẻ tuân theo quy củ, rốt cuộc đã lấy được di vật ma thần thượng cổ ở đâu… và vì sao hắn ẩn trong Thiên Cơ các tám năm ròng mà tháp Thanh Long, thậm chí Biển Sao đều không có chút phản ứng.

Y vừa nói vừa nhìn xuống, ánh mắt hai người còn lại cũng nhìn theo y, rơi trên người Hề Bình bất tỉnh nhân sự.

Chi Tu lại nói:

Cũng phải, hai trăm năm rồi, cố nhân đều đã hoàn toàn thay đổi, cũng chẳng thể trách bệnh hay quên của Chi tướng quân nặng.

Tô Chuẩn vô thức hạ giọng:

Chi Tu buông cổ tay Hề Bình xuống:

Cố gắng.

– Nói như vậy, chuông Kiếp đã để lại Lương Miễn Chi… nửa bộ “ẩn cốt” kia trên người đứa trẻ này?

Từ đó Lương Thần có tên chữ, là “Miễn Chi”.

– Hắn bị thương do minh văn nổ trước khi mở linh khiếu, sư tỷ đã cưỡng chế nắn kinh mạch khung xương của hắn vào với nhau để linh khí thông qua linh mạch…. may mà không bị “tổn hại linh khiếu”, bằng không linh khí gì cũng không sửa nổi, sợ rằng sẽ bị liệt cả đời. Linh khí xuyên qua gân cốt bị tổn hại của hắn sẽ tự động chữa trị, có lẽ đã hòa thứ còn sót lại của tà ma và xương cốt của hắn vào với nhau.

– Năm đó trai tráng mười sáu tuổi trở lên toàn thành đều đã ra trận, có một lần hai ta đi qua một vệ đội lâm thời, ta thấy có một tên nhóc xương vẫn còn yếu trông không thích hợp lắm. Ngươi bèn tóm người tới hỏi một lượt, quả nhiên là một cậu nhóc còn chưa được mười bốn tuổi. Ban đầu ngươi bảo để đứa trẻ sang bên chơi đừng gây rối, đứa trẻ kia bèn khóc, nói nó đến Kim Bình thăm một người chú bệnh nặng trong tộc, chạy đến thì người đã không còn, phúng viếng xong định về, không ngờ lại bị vây trong thành. Nghe nói quê nhà Ninh An đã bị guốc sắt Nam Hạp nghiến qua, cả nhà nó e rằng lành ít dữ nhiều, đứa trẻ không còn nơi nương tựa cũng không biết có thể làm gì. Ngươi thấy thằng bé đáng thương bèn giữ lại bên người làm cận vệ, rảnh rỗi thì chạy việc truyền lời… dù sao cũng không biết nó hộ vệ ngươi hay ngươi hộ vệ nó, đứa trẻ đó chính là Lương Thần, ngươi không nhớ chút nào nữa à?

Nếu lời này không do đại trưởng công chúa nói, Tô Chuẩn chắc chắn sẽ cho rằng mình nghe được một câu chuyện ma không cao siêu cho lắm:

Vừa nói, Chi Tu vừa búng ngón tay một cái, ngón tay Hề Bình được linh khí nhẹ nhàng quét qua, vang một tiếng “tang” như dây đàn, vậy mà chấn nứt một chén trà bằng sứ thô trên đầu giường:

Đại trưởng công chúa hỏi:

– Tuy vẫn chưa phát triển hết, nhưng xác thực là linh cốt.

– Đã bảo đừng gọi ta là Thái Tuế, ta không phải con giun đũa già kia. – Giọng nói trong chuyển sinh mộc mắng chửi mấy câu – Ôi, ta nói ngươi nghe, cầu nguyện cái miếu Nam Thánh to như thế còn chẳng linh, ngươi đi khắp nơi tin mù quáng thần trái phép gì? Bị người ta làm hại rồi còn thề máu, chạy tới làm vựa lúa cho người ta, bệnh gì vậy?

Đại trưởng công chúa bỗng nói không đầu không đuôi:

– Nếu là con gái, ta sẽ nhận.

– Tiểu sư thúc, nói bằng lương tâm, ta cảm thấy vẫn là ngươi nên quản giáo lệnh đồ tử tế, đừng để hắn ức hiếp thảm thương người khác.

Chi Tu hiểu ý nàng, do dự cả buổi rồi thở dài bảo:

– Thôi, ta mang về đỉnh Phi Quỳnh cho.

– Ngươi mới Thái Tuế, cả nhà ngươi đều… – Giọng nói trong chuyển sinh mộc dừng lại trong giây lát, hình như nhớ ra cả nhà A Hưởng đều không còn, bèn chuyển hướng một cách cứng nhắc – Ta hỏi ngươi, đám ma lem quái dị kia đâu?

– Ta nghe nói tà ma họ Lương kia rất cố chấp với những người có linh tướng tương tự hắn?

Tô Chuẩn trợn mắt há mồm quay sang y, như nghe tấm lịch nói mặt trời sắp mọc đằng tây.

– Cũng được. – Đại trưởng công chúa gật đầu một cái – Vậy ta về đây.

Y vừa nói vừa nhìn xuống, ánh mắt hai người còn lại cũng nhìn theo y, rơi trên người Hề Bình bất tỉnh nhân sự.

Tô Chuẩn vội vàng ngậm miệng, đứng dậy cung tiễn, đợi đại trưởng công chúa Đoan Duệ loáng cái đã không thấy bóng dáng, ông mới không thể chậm một giây quay sang Chi Tu:

– Tĩnh Trai, ngươi muốn nhận đồ đệ thật?

– Sau khi ta báo tên họ tà ma kia bên vách đá Biển Sao, sư tôn lập tức truyền tin cho hai vị trưởng lão Ti Lễ Ti Hình, đưa chuông Kiếp cho ta, có thể thấy chuyện này không phải sóng gió nhỏ. – Chi Tu nói bằng giọng hơi nặng nề tâm sự – Tiểu quỷ này cơ duyên trùng hợp có được nửa bộ ẩn cốt kia, một bước lên trời khai khiếu viên mãn, đây không phải chuyện tốt gì. Làm học trò của ta chưa chắc có tiền đồ gì, nhưng ít nhất gặp phải người tâm địa bất lương sẽ không bị ức hiếp quá thảm thương.

Tô Chuẩn nói khô khốc:

A Hưởng: …

Nhưng đan dược trao truyền mở linh khiếu, tổn thương sẽ theo cả đời, Tô Chuẩn không đành lòng dập tắt ý chí thiếu niên, bèn nhắc với Chi Tu khi gửi lời hỏi thăm bạn cũ. Chi tướng quân tiện tay khích lệ một câu “miễn chi*”, bảo Tô Chuẩn viết lại cho thiếu niên ở Nam Cương xa xôi.*Cố gắng.

– Tiểu sư thúc, nói bằng lương tâm, ta cảm thấy vẫn là ngươi nên quản giáo lệnh đồ tử tế, đừng để hắn ức hiếp thảm thương người khác.

– Đừng tìm nữa, mảnh gỗ, chính là mảnh gỗ kia.

Chi Tu nhanh chóng chuyển dời sự chú ý, dặn dò:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-hR

Chi Tu tốt tính cười cười, nhẹ nhàng nhét tay Hề Bình về trong chăn, lại hỏi:

– Vừa nãy ta nghe ngươi kêu tên chữ của Lương Thần, sao, có giao tình?

Tô Chuẩn trợn mắt há mồm quay sang y, như nghe tấm lịch nói mặt trời sắp mọc đằng tây.

Bất kể nguyên cớ linh tướng xăm mặt hay ẩn cốt, ngọn nguồn của Lương Thần vẫn luôn phủ một tầng sương, Chi Tu cũng không thể đoán rõ.

Da đầu Tô Chuẩn tê rần, thất thanh:

Bất kể nguyên cớ linh tướng xăm mặt hay ẩn cốt, ngọn nguồn của Lương Thần vẫn luôn phủ một tầng sương, Chi Tu cũng không thể đoán rõ.

Tô Chuẩn được hỏi, bèn dùng ánh mắt cổ quái nhìn y cả buổi:

– Tĩnh Trai, ta thấy ngươi mới tu thanh tịnh đạo ấy… ngươi không còn ấn tượng gì à? Hai trăm năm trước?

– Chuyện hai trăm năm trước ai còn nhớ nổi? – Chi Tu nói.

Tô Chuẩn: …

– Ngươi… ngươi… thôi được, – Tô trưởng lão kéo ghế ngồi xuống, thở dài – chính là khi Nam Hạp đánh đến chân hoàng thành.

– Đúng là có tiền lệ như vậy, – Chi Tu đứng dậy nói – ta tra được ở nội môn, một ma thần từng xuất hiện khi thần ma thượng cổ mọc lên như rừng, tương truyền là kẻ thù lâu năm của Nam Thánh. Đạo người này tu vô cùng quỷ dị, tương truyền lấy “thịt nát xương tan” để độ kiếp, mỗi lần vượt qua một cảnh giới đều phải bỏ mình một lần, xưng là “tử đạo”.

– Cũng được. – Đại trưởng công chúa gật đầu một cái – Vậy ta về đây.

– Ngươi lại ra ngoài làm gì? – Trang vương đuổi con mèo đen dáo dác thò đầu, xoay tay đậy kín nắp hộp – Lăn đi.

– Năm đó trai tráng mười sáu tuổi trở lên toàn thành đều đã ra trận, có một lần hai ta đi qua một vệ đội lâm thời, ta thấy có một tên nhóc xương vẫn còn yếu trông không thích hợp lắm. Ngươi bèn tóm người tới hỏi một lượt, quả nhiên là một cậu nhóc còn chưa được mười bốn tuổi. Ban đầu ngươi bảo để đứa trẻ sang bên chơi đừng gây rối, đứa trẻ kia bèn khóc, nói nó đến Kim Bình thăm một người chú bệnh nặng trong tộc, chạy đến thì người đã không còn, phúng viếng xong định về, không ngờ lại bị vây trong thành. Nghe nói quê nhà Ninh An đã bị guốc sắt Nam Hạp nghiến qua, cả nhà nó e rằng lành ít dữ nhiều, đứa trẻ không còn nơi nương tựa cũng không biết có thể làm gì. Ngươi thấy thằng bé đáng thương bèn giữ lại bên người làm cận vệ, rảnh rỗi thì chạy việc truyền lời… dù sao cũng không biết nó hộ vệ ngươi hay ngươi hộ vệ nó, đứa trẻ đó chính là Lương Thần, ngươi không nhớ chút nào nữa à?

– Bàng Văn Xương nói, tám năm trước Lương gặp tập kích trên đường áp tải linh thạch, – tốc độ nói của Bạch Lệnh hơi nhanh hơn – khi đó không vừa vặn hẳn là…

– Ôi chao, rõ ràng là Thiên Cơ các mượn đồ, còn để vương gia tốn kém bồi thường bọn ta… thế ta xin mặt dày cảm tạ thay Diêu đại nhân.

Chi Tu mù mờ “à” một tiếng.

Cao thủ Lan Thương vây thành, long mạch Kim Bình gồng cả lên, không ai biết mình sẽ chết lúc nào, y bận đến tối tăm mặt mũi sứt đầu mẻ trán, nào có nhớ được nhiều việc vặt như vậy?

– Sao đó thì sao? Hắn nhập đạo như nào?

– Chuyện thời thượng cổ thì thôi, bao nhiêu ghi chép không khác “Nữ Oa vá trời” là mấy, còn tà dị hơn cả truyền thuyết dân gian. – Tô Chuẩn nói – Tiểu sư thúc, ma thần ngươi nói và đứa trẻ này có quan hệ gì?

– Vậy ta đã nói, biển Vô Độ đúng là “khởi nguồn của con đường lầm lạc”.

– Có thể nói là đánh trận. Trận đó quá thảm khốc, đến ngươi cũng… – Tô Chuẩn ngừng lại, rồi nói tiếp – Vì chống cự ngoại địch, chúng ta đã động đến quá nhiều tiên khí, năm sau không một đứa trẻ nào được sinh trong phạm vi ba mươi dặm quanh Kim Bình, càng không cần nói đến những binh tốt trấn thủ bên cạnh tiên khí. Sau đó núi tiên đặc biệt phát một đợt đan dược cho người may mắn sống sót trị thương, đa số mọi người ăn xong là khỏi, nhưng đây lại là bước ngoặt khiến mười mấy người trong số đó bất ngờ mở linh khiếu. Bọn họ có công với nước nhà, tuy không nhập đạo chính thống nhưng đương nhiên cũng không thể tính là tà ma. Chỉ là linh khiếu được mở do loại đan dược này thúc đẩy quá tổn hại căn cơ, tư chất của nhóm người này đều không ổn, không vào được Thiên Cơ các, về sau đều được thu xếp đến khu quản lý mỏ. Tám năm trước Lương Miễn Chi vì bị thương bệnh khi làm việc nên nghỉ, bấy giờ mới về Kim Bình bế quan.

Chi Tu nghe xong gật đầu:

Sau đó… nghe nói Chi tướng quân bệnh nặng, Lương Thần ở Nam cương cầu thầy hỏi thuốc khắp nơi, tìm được thứ hắn cho là hữu dụng là sẽ gửi tới Thiên Cơ các nhờ bọn Tô Chuẩn thẩm định… đương nhiên đều không phải thứ gì đáng tin cậy, mãi đến khi biết Chi Tu được núi Huyền Ẩn đưa đi mới ngừng.

– Thì ra là vậy, quản lý mỏ thường xuyên đóng giữ Nam cương, xem ra vấn đề rất có khả năng xảy ra ở “vùng đất bách loạn”.

Tô Chuẩn nhìn y, muốn nói lại thôi.

Bạch Lệnh trong hộp gấm nghe thấy y tiện tay gảy một đoạn tiểu điệu vô cùng có tình thú sơn dã, chỉ là hơi ồn ào, đến mèo nghe một lúc cũng chê phiền chạy mất.

– Sao, có gì không ổn? – Chi Tu hỏi.

– Ta đoán “thân tâm một thể” cũng có liên quan đến bùa đổi mạng của tiểu cô nương chủ tế kia ở An Lạc hương. Cô gái kia hẳn đã hiến tế cả sống và chết cho chuyển sinh mộc, lại dùng bùa đổi mạng, tuy nói đã cứu hắn một mạng, nhưng chắc hẳn cũng đã đem hắn ra gán nợ.

Không có một chút vấn đề, mạch suy nghĩ của Chi tướng quân rõ ràng, không bao giờ lạc đề.

Tô Chuẩn nhìn khuôn mặt chẳng nhớ được gì của y, cuối cùng vẫn lắc đầu —

Sau đó… nghe nói Chi tướng quân bệnh nặng, Lương Thần ở Nam cương cầu thầy hỏi thuốc khắp nơi, tìm được thứ hắn cho là hữu dụng là sẽ gửi tới Thiên Cơ các nhờ bọn Tô Chuẩn thẩm định… đương nhiên đều không phải thứ gì đáng tin cậy, mãi đến khi biết Chi Tu được núi Huyền Ẩn đưa đi mới ngừng.

– Ừ, – Trang vương chặn dây đàn, khóe mắt hiện lên nét cười loáng thoáng – cũng không biết học từ kẻ ba lăng nhăng nào, lời hát còn hoang đường hơn, ngây thơ bập bẹ rót một đống chuyện bất tài bỏ chạy theo trai vào tai ta, hại ta việc đầu tiên khi bò về nhân gian chính là viết thư cáo trạng với cha hắn…

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-hR

Từ đó, Lương Thần dốc lòng nỗ lực tu luyện để tương lai được điều vào Thiên Cơ các, lập nghiệp vì dân và bảo vệ thái bình vạn thế giống anh hùng hắn sùng bái. Nhân Gian Hành Tẩu công huân to lớn sẽ được ghi tên vào tiên môn, nói không chừng có thể gặp lại Chi tướng quân, nói trực tiếp với y rằng mình không phụ công cất nhắc.

Tô Chuẩn không khỏi nhìn đại trưởng công chúa một cái:

Nhưng đan dược trao truyền mở linh khiếu, tổn thương sẽ theo cả đời, Tô Chuẩn không đành lòng dập tắt ý chí thiếu niên, bèn nhắc với Chi Tu khi gửi lời hỏi thăm bạn cũ. Chi tướng quân tiện tay khích lệ một câu “miễn chi*”, bảo Tô Chuẩn viết lại cho thiếu niên ở Nam Cương xa xôi.
*Cố gắng.

Trang vương tiễn Bàng Tiển đi, liền nghe người sau lưng nói:

– Mạnh hơn dự đoán.

Từ đó Lương Thần có tên chữ, là “Miễn Chi”.

Nhưng khi trùng phùng, lời nhắn đã tan thành mây khói cùng với ký ức hời hợt của người kia, thiếu tiên thề nguyện sắt son cũng như tên chữ của hắn, tiêu tán tại… sâu thẳm trong tháng năm xa xôi mịt mù.

Cũng phải, hai trăm năm rồi, cố nhân đều đã hoàn toàn thay đổi, cũng chẳng thể trách bệnh hay quên của Chi tướng quân nặng.

– Thái Tuế?

Chi Tu nhanh chóng chuyển dời sự chú ý, dặn dò:

– À, đúng rồi, Minh Nghi, đừng quên bảo Tiểu Bàng báo một tiếng bình an với nhà thằng bé.

– Tuân lệnh, đi ngay. – Tô Chuẩn nuốt tiếng thở dài lại – Tiểu sư thúc làm việc đúng là quá chu đáo.

– Đa tạ tôn trưởng đặc biệt đến một chuyến. – Trang vương khách khí tiễn Bàng Tiển đến báo bình an ra ngoài, lại đưa cá Xích Tố của Diêu gia và một túi lam ngọc nhỏ cho Bàng Tiển – Còn có một thỉnh cầu quá đáng, có thể làm phiền tôn trưởng trả lại cá sứ men xanh này cho Diêu đại nhân?

Bàng Tiển là tay lõi đời, lập tức hiểu ý, nói khôn khéo:

– Ôi chao, rõ ràng là Thiên Cơ các mượn đồ, còn để vương gia tốn kém bồi thường bọn ta… thế ta xin mặt dày cảm tạ thay Diêu đại nhân.

Hai người khách sáo một phen, Bàng Tiển bỏ lam ngọc vào hộp gấm đựng cá Xích Tố rồi đóng lại mang đi, không hề nhắc đến việc Trang vương tự ý đổi minh văn, nuôi tu sĩ – quận vương gia có tiền, chắc chắn sẽ không để thủ hạ trộm “thiên thời” toàn tạp chất kia, nuôi Trúc Cơ Thăng Linh đều không hại đến người khác; minh văn không vượt quy chế, nguy hiểm sập nhà tự chịu, dù sao thì đình viện vương phủ sâu, nghịch hỏng rồi cũng không sạt được nhà hàng xóm – những quý nhân này âm thầm lục đục với nhau thế nào, nhà quê như lão Bàng hắn còn lâu mới xen vào.

Trang vương tiễn Bàng Tiển đi, liền nghe người sau lưng nói:

– Không sao, ngươi cũng đã giúp ta một việc, hai ta coi như huề.

– Con cáo già Bàng Văn Xương này.

Thật sự không giống phong cách của Trang vương.

Một chiếc hộp gấm được đặt bên bàn trong thư phòng phía nam, nắp hộp tự mở, trong hộp bày một tầng bạch linh khiến người ta quáng mắt, một tờ giấy kẹp giữa bạch linh giá trị liên thành, gần như cùng màu với linh thạch.

– Nói như vậy, chuông Kiếp đã để lại Lương Miễn Chi… nửa bộ “ẩn cốt” kia trên người đứa trẻ này?

Nhưng khi trùng phùng, lời nhắn đã tan thành mây khói cùng với ký ức hời hợt của người kia, thiếu tiên thề nguyện sắt son cũng như tên chữ của hắn, tiêu tán tại… sâu thẳm trong tháng năm xa xôi mịt mù.

– Tuy vẫn chưa phát triển hết, nhưng xác thực là linh cốt.

– Ngươi lại ra ngoài làm gì? – Trang vương đuổi con mèo đen dáo dác thò đầu, xoay tay đậy kín nắp hộp – Lăn đi.

– Vương gia, đây là tiểu khúc thế tử đàn tám năm trước sao?

Trong hộp truyền tới giọng Bạch Lệnh:

Môi A Hưởng run rẩy, dựa tường chậm rãi ngồi xổm xuống.

– Vương gia, minh văn của Lương Thần bị ta đánh gãy ở phủ tổng đốc hôm đó là “thác kim minh”, hắn và chuyển sinh mộc kia của hắn quả nhiên có mùi vị biển Vô Độ.

– Hắn bị thương do minh văn nổ trước khi mở linh khiếu, sư tỷ đã cưỡng chế nắn kinh mạch khung xương của hắn vào với nhau để linh khí thông qua linh mạch…. may mà không bị “tổn hại linh khiếu”, bằng không linh khí gì cũng không sửa nổi, sợ rằng sẽ bị liệt cả đời. Linh khí xuyên qua gân cốt bị tổn hại của hắn sẽ tự động chữa trị, có lẽ đã hòa thứ còn sót lại của tà ma và xương cốt của hắn vào với nhau.

Trong hộp truyền tới giọng Bạch Lệnh:

Tranh vương nhướng mày:

Tô Chuẩn nhìn y, muốn nói lại thôi.

Hắn vui mừng khôn xiết, không rảnh hỏi han A Hưởng nữa, hít sâu một hơi, linh khí dồi dào khác lạ thoáng cái ùa vào phế phủ.

– Vậy ta đã nói, biển Vô Độ đúng là “khởi nguồn của con đường lầm lạc”.

– Bàng Văn Xương nói, tám năm trước Lương gặp tập kích trên đường áp tải linh thạch, – tốc độ nói của Bạch Lệnh hơi nhanh hơn – khi đó không vừa vặn hẳn là…

– Xương phụ thân kiểu gì?

– Suỵt, – Trang vương gõ gõ nắp hộp – dưỡng thương của ngươi, không liên quan đến việc của ngươi.

Vừa nói y vừa ngồi xuống bên cạnh, nhấc một cây đàn gác lên đầu gối:

– Đa tạ tôn trưởng đặc biệt đến một chuyến. – Trang vương khách khí tiễn Bàng Tiển đến báo bình an ra ngoài, lại đưa cá Xích Tố của Diêu gia và một túi lam ngọc nhỏ cho Bàng Tiển – Còn có một thỉnh cầu quá đáng, có thể làm phiền tôn trưởng trả lại cá sứ men xanh này cho Diêu đại nhân?

– Ta không hướng tầm mắt của Thiên Cơ các sang bên đó đã hết lòng hết nghĩa, còn lại… hẳn là chuyện cho người khác nhọc lòng.

– Thời gian trước, Thiên Cơ các triều ta vừa lập, chế độ ngoại môn vẫn chưa hoàn thiện, vì hàng yêu trừ ma nên đã chiêu an không ít tu sĩ nhân gian. Những người này tuy có bản lĩnh nhưng thường xuyên bất tuân, có đại năng bèn thiết lập thuật “xăm linh tướng” để phòng họ có dị tâm. – Đại trưởng công chúa nói nhàn nhạt – Đây là lệ cũ đã bị bãi bỏ từ hơn sáu trăm năm trước, người trẻ các ngươi có lẽ chưa từng nghe. Xăm lên linh tướng cần hai bên tự nguyện, sau đó người mang xăm mặt cả đời không được phản chủ, xăm mặt kia giống với danh tính, sẽ theo hắn cả đời, dù cho tương lai bị nguyên thần đoạt xá cũng sẽ không thể thoát khỏi.

Bạch Lệnh trong hộp gấm nghe thấy y tiện tay gảy một đoạn tiểu điệu vô cùng có tình thú sơn dã, chỉ là hơi ồn ào, đến mèo nghe một lúc cũng chê phiền chạy mất.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-hR

Thật sự không giống phong cách của Trang vương.

– Vương gia, đây là tiểu khúc thế tử đàn tám năm trước sao?

– Ừ, – Trang vương chặn dây đàn, khóe mắt hiện lên nét cười loáng thoáng – cũng không biết học từ kẻ ba lăng nhăng nào, lời hát còn hoang đường hơn, ngây thơ bập bẹ rót một đống chuyện bất tài bỏ chạy theo trai vào tai ta, hại ta việc đầu tiên khi bò về nhân gian chính là viết thư cáo trạng với cha hắn…

– Tiểu Bạch, lần này cảm ơn ngươi.

– Thuộc hạ hoảng sợ, là thế tử người hiền ắt được trời giúp.

“Người hiền” Hề Bình nằm ròng rã nửa năm.

Thi thoảng tỉnh vì đau, hắn sẽ nghe thấy tiếng huýt sáo, toàn là tiểu điệu ngày thường hắn cải biên; có khi cũng nghe được tiếng thiếu nữ lải nhải liên miên, kể sư phụ cô và đồng bọn đều đã bị áo lam gì đó bắt đi, cô lo lắng hãi hùng, may mà tinh quân phù hộ, kể cô tiếp tục mua kim bàn thải, vẫn không trúng… còn có một vài việc vặt khác.

Mãi đến khi đợt rét đậm của Kim Bình che phủ ngoại thành Nam, một trận mưa tuyết run rẩy rơi xuống, Hề Bình cuối cùng đã gắn được ý thức phân tán rời rạc của mình vào nhau.

– Ngươi… ngươi là ai?

Hắn nhất thời không nghĩ ra mình còn sống hay đã chết, chỉ thấy A Hưởng lại vừa làm việc vừa gọi hắn trong lòng, không nhịn được nói chen:

– Ta phục thật rồi, sao ngươi vẫn còn tin thứ đồ chơi này?

A Hưởng suýt nữa bị máy móc nghiền qua tay, cô đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn khắp bốn phía.

– Đừng tìm nữa, mảnh gỗ, chính là mảnh gỗ kia.

Không phải chứ, vị tinh quân này sao còn tính toán với tín đồ?

Trái tim A Hưởng đập điên cuồng, mất hồn mất vía tìm cớ chuồn khỏi công xưởng, nắm chặt chuyển sinh mộc:

– Thái Tuế?

Không có một chút vấn đề, mạch suy nghĩ của Chi tướng quân rõ ràng, không bao giờ lạc đề.

– Phải, ta cũng muốn biết. – Chi Tu nói chậm rãi – Ta còn khó hiểu, cả đời người này trông có vẻ tuân theo quy củ, rốt cuộc đã lấy được di vật ma thần thượng cổ ở đâu… và vì sao hắn ẩn trong Thiên Cơ các tám năm ròng mà tháp Thanh Long, thậm chí Biển Sao đều không có chút phản ứng.

– Ngươi mới Thái Tuế, cả nhà ngươi đều… – Giọng nói trong chuyển sinh mộc dừng lại trong giây lát, hình như nhớ ra cả nhà A Hưởng đều không còn, bèn chuyển hướng một cách cứng nhắc – Ta hỏi ngươi, đám ma lem quái dị kia đâu?

– Đều bị “áo lam” bắt đi rồi, may mà Thái Tuế phù hộ, ta mới…

Còn thứ gọi là “nguyên thần” cũng không hề giống với hồn ma có thể tự do tự tại quấy phá như dân gian tưởng tượng. Nguyên thần ngang tàng đến đâu tối đa cũng chỉ có thể chịu được một lần đoạt xá, bằng không huyền môn đã thành “quỷ môn” thật. Nguyên thần vẫn phải dựa vào thân thể, sau khi xác thịt bị tổn hại, dù là nguyên thần của đại năng Thăng Linh bỏ trốn cũng không chịu được tiên khí cấp Khai Khiếu gõ nhẹ một cái. Một khi thân hủy, cho dù đoạt xá thành công thì tiên đồ cũng chỉ dừng bước tại đây, không còn cách nào tiến thêm một bước.

“Thái Tuế” ngắt lời cô:

– “Chết” là ví von, không phải chết thật. – Chi Tu nói – Bản tàn quyển ta tìm được nói rằng vị đại năng tử đạo này tu ra một bộ “linh cốt ẩn” đặc thù, có thể ẩn trong vạn sự vạn vật. Bản thể của hắn thực ra là bộ ẩn cốt này. Mỗi lần máu thịt tách rời đều như một lần “rắn lột”, ẩn cốt được bảo tồn toàn vẹn sẽ mọc máu thịt mới… cho đến khi bộ ẩn cốt kia bị Nam Thánh bắt được, vị đại năng “bất tử” này mới vẫn lạc từ đây.

– Không sao, ngươi cũng đã giúp ta một việc, hai ta coi như huề.

A Hưởng: …

Không phải chứ, vị tinh quân này sao còn tính toán với tín đồ?

Đầu bên kia chuyển sinh mộc truyền đến một tiếng rên đau đớn, A Hưởng lắp bắp kinh hãi:

– Thái Tuế?

– Đã bảo đừng gọi ta là Thái Tuế, ta không phải con giun đũa già kia. – Giọng nói trong chuyển sinh mộc mắng chửi mấy câu – Ôi, ta nói ngươi nghe, cầu nguyện cái miếu Nam Thánh to như thế còn chẳng linh, ngươi đi khắp nơi tin mù quáng thần trái phép gì? Bị người ta làm hại rồi còn thề máu, chạy tới làm vựa lúa cho người ta, bệnh gì vậy?

A Hưởng rốt cuộc đã thấy không thích hợp:

– Ngươi… ngươi là ai?

– Ta nói cho ngươi là chuyện gì, nghe cho kỹ. Đợi ta nói xong, ta khuyên ngươi mau chóng đem mảnh gỗ nát kia đi đốt, bằng không ngươi vừa gọi “Thái Tuế” là ta sẽ nghe thấy ngươi. Ngươi cũng không phải bé gái gì nữa, không cảm thấy bất tiện sao?

Ngay sau đó, không chờ A Hưởng từ chối, giọng nói hơi yếu ớt trong chuyển sinh mộc đã kể lại mạch lạc rõ ràng từ đầu câu chuyện: từ khi máu của thiếu nữ A Hưởng đánh thức tà ma tham lam, rồi tà thần chờ đợi trong bóng tối lạnh lùng bàng quan, dụ cô hiến tế thể xác và tâm thần…

Môi A Hưởng run rẩy, dựa tường chậm rãi ngồi xổm xuống.

Trong núi tiên, Hề Bình – người đã hất văng tín ngưỡng của “tín đồ duy nhất” của mình ra đất – kể xong, đột nhiên như đã cảm nhận được thân thể mình.

Hắn vui mừng khôn xiết, không rảnh hỏi han A Hưởng nữa, hít sâu một hơi, linh khí dồi dào khác lạ thoáng cái ùa vào phế phủ.

Hề Bình bỗng chốc mở mắt.

Hết quyển một.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s