RỒNG CẮN ĐUÔI – 16
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
– Ngụy Thành Hưởng này là một cô nhi, mới mười lăm, nguyên quán huyện Lăng. Con bé và ông nội sống nương tựa vào nhau, ông nội tên Ngụy Bằng Trình, hai ông cháu cùng làm công nhân ở ngoài thành Nam, thuần phàm nhân, mười tám đời tổ tông không có dây mơ rễ má gì với huyền môn. Điều bất thường duy nhất là khi chuyển sinh mộc của Thiên Cơ các xuất hiện dị trạng, ông nội của Ngụy Thành Hưởng vừa hay bị quan binh phòng vệ thành bắt mất.
Hiệu suất làm việc của Thiên Cơ các rất cao, chưa bao lâu đã tra rõ ngọn nguồn gốc gác của A Hưởng.
Nhưng y đang bưng trà lắng nghe với vẻ dù bận vẫn ung dung, đến đây sắc mặt lần đầu tiên thay đổi:
Trước mặt người ngoài, dù trời có sập thì tốc độ chớp mắt của Trang vương cũng không thay đổi.
Hề Bình vừa nói vừa nhắm mắt, ngưng thần mi tâm một cách thuần thục, tìm được A Hưởng, lại vừa hay thấy A Hưởng lấy ra một túi giấy nhỏ, nhìn chằm chằm thứ bột màu lục trong đó, do dự giây lát rồi đưa lên đổ vào miệng.
Nhưng y đang bưng trà lắng nghe với vẻ dù bận vẫn ung dung, đến đây sắc mặt lần đầu tiên thay đổi:
– Nghe người ta đồn trước khi đến Tiềm Tu tự ấy mà. – Hề Bình thuận miệng nói láo, thực ra hắn cảm nhận được từ lời nói của Bàng đô thống, Thiên Cơ các giống nội môn, dây mơ rễ má chằng chịt khó gỡ với triều đường Đại Uyển, tôn trưởng trong đó tuy ai nấy đều như thần tiên, người nào cũng có kinh nghiệm, nhưng Bàng Tiển không có. Hề Bình cảm thấy hắn không quan tâm thời cục lắm, đến lai lịch nhà ngoại quý phi cũng không biết.
– Bản tọa mỗi đêm đợi ngươi ngủ bèn làm bài tập thổ nạp cho ngươi, còn để ngươi tiếp xúc với chuyển sinh mộc. Mượn thần lực của ta lưu chuyển, linh cảm của ngươi đương nhiên cao hơn người khác, sau này một khi đã mở linh khiếu, linh cốt cũng thành dễ hơn… đây là do ngươi may mắn gặp được bản tọa, gặp được cô nương ngốc Trần thị kia chịu bỏ mạng vì ngươi, không phải lý do cho ngươi tự phụ thiên tư, có thể hết ăn lại nằm, hiểu chưa?
– Vì sao bắt ông nội con bé?
– Phải, đó chính là hôm Hề sư đệ xin Tiềm Tu tự bức điêu chuyển sinh mộc, tà ma đó có lẽ phải thông qua chuyển sinh mộc mới liên hệ được với môn đồ. – Bàng Tiển nói – Ngoài ra, bên cạnh Ngụy Thành Hưởng còn có một người ẩn hiện thần bí, người này vô cùng cảnh giác, mang một con quạ đen bên người, nghi là linh thú, bọn ta tạm thời không dám lại gần.
– Đợt trước có người thuê một đám công nhân kêu oan phỉ báng triều đình ở ngoại thành Nam, chuyện đại khái là vậy… chắc điện hạ rõ hơn ta. – Bàng Tiển nhìn y một cái bằng ánh mắt kỳ quái – Sao?
– Thế ta còn cặm cụi làm gì, ta…
– Linh tướng. – Trang vương nói.
Trang vương lập tức che đi vẻ mặt hơi lạ, xua tay:
– Chưa được mấy hôm, Ngụy Bằng Trình đã vô duyên vô cớ được thả, nói có quân phòng vệ thành tra ra ông ta oan uổng. Ta lấy làm lạ, quân phòng vệ thành mà vẫn còn có người biết hai chữ “oan uổng”, bèn tìm đến vị quân gia học vấn đặc biệt cao này, để Nhân Quả lục soát chỗ ở của hắn, quả nhiên tìm thấy linh thạch và tiên khí. Cùng buổi tối khi ông già được thả, cô bé cũng bị vướng vào một vụ án, một đốc công họ Lã uống rượu giở trò khốn nạn, muốn làm chuyện quấy rối với con bé và một phụ nữ khác, chưa thỏa thì đã tự tái phát bệnh tim rồi chết, khám nghiệm tử thi tra rõ nguyên nhân tử vong xong bèn thả hai cô gái. Nhưng Thiên Cơ các đã khám nghiệm lại tử thi, trên cái xác đó có dấu vết linh khí, phỏng đoán khi đó chắc hẳn có người cách không kẹp mạch máu tim hắn, dẫn đến tim đột ngột ngừng đập.
– Không sao, mời tôn trưởng nói tiếp.
– Ta từng giao thủ với chủ tế Tương Ly kia, – Bàng Tiển nói – nàng động thủ non nớt, nhưng tu vi không phân cao thấp với ta. Với tuổi tác của nàng, dù mở linh khiếu trong bụng mẹ thì cũng không thể tẩy thành linh cốt, hơn nữa nếu nàng mở linh khiếu sớm thì đã không đến mức phải lưu lạc tới chốn gió trăng.
Hề Bình nhìn thấy còn tưởng cô nghĩ quẩn định uống thuốc độc:
– Chưa được mấy hôm, Ngụy Bằng Trình đã vô duyên vô cớ được thả, nói có quân phòng vệ thành tra ra ông ta oan uổng. Ta lấy làm lạ, quân phòng vệ thành mà vẫn còn có người biết hai chữ “oan uổng”, bèn tìm đến vị quân gia học vấn đặc biệt cao này, để Nhân Quả lục soát chỗ ở của hắn, quả nhiên tìm thấy linh thạch và tiên khí. Cùng buổi tối khi ông già được thả, cô bé cũng bị vướng vào một vụ án, một đốc công họ Lã uống rượu giở trò khốn nạn, muốn làm chuyện quấy rối với con bé và một phụ nữ khác, chưa thỏa thì đã tự tái phát bệnh tim rồi chết, khám nghiệm tử thi tra rõ nguyên nhân tử vong xong bèn thả hai cô gái. Nhưng Thiên Cơ các đã khám nghiệm lại tử thi, trên cái xác đó có dấu vết linh khí, phỏng đoán khi đó chắc hẳn có người cách không kẹp mạch máu tim hắn, dẫn đến tim đột ngột ngừng đập.
– Ai?
– Tiền bối, có phải ta sắp mở linh khiếu rồi không?
– “Linh cốt trời sinh” giữa vạn vạn người không gặp được một người, gần ngàn năm nay núi Huyền Ẩn các ngươi chỉ cho ra một Đoan Duệ. Nếu ngươi là linh cốt trời sinh thật thì đã được nội môn định sẵn từ trước khi nhập môn lâu rồi, bớt dát vàng lên mặt mình đi.
Bạch Lệnh nói chen:
– Ừm, có lẽ là chùy đá nêm xương. – Trang vương nói.
– Tà ma đồng bọn nhận được tin nên giúp con bé?
Ánh mắt Hề Bình lạnh đi, thấy đại ác ma dùng tay hắn mở nắm giấy kia ra một cách thuần thục, một con sâu béo múp “soạt” một tiếng rớt khỏi nắm giấy, cong mình từng cái bò trên đất, trên tờ giấy mở ra vẽ một khuôn mặt quỷ.
– Ngụy Bằng Trình thì sao?
– Phải, đó chính là hôm Hề sư đệ xin Tiềm Tu tự bức điêu chuyển sinh mộc, tà ma đó có lẽ phải thông qua chuyển sinh mộc mới liên hệ được với môn đồ. – Bàng Tiển nói – Ngoài ra, bên cạnh Ngụy Thành Hưởng còn có một người ẩn hiện thần bí, người này vô cùng cảnh giác, mang một con quạ đen bên người, nghi là linh thú, bọn ta tạm thời không dám lại gần.
Bạch Lệnh trầm giọng bảo:
Hề Bình: …
– Đừng tưởng ta không biết ngươi bảo nó đi làm gì!
Trang vương hỏi:
– Khi mở linh khiếu, nếu kinh mạch chưa ngấm đủ linh khí, có thể sẽ bị linh khí xông vào hủy hoại. Tán tu mở linh khiếu bình thường có hai loại, một loại là ngẫu nhiên, sinh sống lâu dài ở nơi dồi dào linh khí, gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, khi ngàn cân treo sợi tóc sẽ bột phát tiềm lực…
– Đợt trước có người thuê một đám công nhân kêu oan phỉ báng triều đình ở ngoại thành Nam, chuyện đại khái là vậy… chắc điện hạ rõ hơn ta. – Bàng Tiển nhìn y một cái bằng ánh mắt kỳ quái – Sao?
– Ngụy Bằng Trình thì sao?
– Tiền bối, tiền bối thủ hạ lưu tình, ta bảo nó đi để… ôi chao, đùa gì vậy, cũng không làm với ngươi!
– Chết rồi. – Bàng Tiển ngừng lại – Ông già tuổi cao sức yếu, vốn bị bệnh liệt giường, sau khi hạ ngục lại chịu thêm mấy trận đòn, ngay đêm được thả đã không xong.
Thái Tuế: …
Trang vương chậm rãi “à” một tiếng:
Thái Tuế lôi bán ngẫu vào trong phòng, thô bạo giật một nắm giấy ra từ trong ngực bán ngẫu.
Lúc này, Gang Tấc bạch ngọc sáng lên, ánh mắt chưa tan sương mù của Trang vương rơi lên đó – Hề Bình tìm được cái loa dễ dùng Diêu Khải, bèn không viết chuyện chính lên Gang Tấc của mình nữa.
– Cũng có nghĩa là, tà ma kia thực ra không hề quan tâm Ngụy Thành Hưởng này ra sao, chỉ muốn lừa con bé nhập bọn. Cô nhi mười lăm tuổi có gì đáng giá khiến người khác thèm muốn? Con bé có gì tương tự với nữ kỹ Túy Lưu Hoa kia không?
Vô Độ ở đây là không bến bờ.
– Huyết tượng, bát tự…- Trang vương gõ ngắt quãng vào lòng bàn tay – Dáng dấp có phải cũng hơi giống?
Trang vương nhìn chằm chằm Gang Tấc trong giây lát với thần sắc cổ quái, không khỏi dở khóc dở cười: từ nhỏ học thuộc lòng đã như muốn làm thịt hắn vậy, nhét mấy chữ vào đầu hắn còn khó hơn lên trời, đến Tiềm Tu tự còn có thể đổi tính? Tất cả mọi người đều sợ ném chuột vỡ bình vì tên nhóc láo nháo này, hắn thì hay rồi, lợi dụng tà ma gian lận để ăn hôi!
Bàng Tiển ngẫm nghĩ:
– Chết rồi. – Bàng Tiển ngừng lại – Ông già tuổi cao sức yếu, vốn bị bệnh liệt giường, sau khi hạ ngục lại chịu thêm mấy trận đòn, ngay đêm được thả đã không xong.
Hề Bình không dám lên tiếng nữa.
– Ngụy Thành Hưởng có “huyết tượng Chu Tước”*, Tương Ly… Tương Ly chết không toàn thây, không biết là huyết tượng gì, nhưng chắc cũng tương tự, cả vùng Ninh An mười người thì tám người đều có huyết tượng Chu Tước. Sinh thần bát tự của Ngụy Thành Hưởng vừa vặn là “tứ trụ toàn âm”, hình như Tương Ly cũng vậy… nhưng người tứ trụ toàn âm cũng rất nhiều, trừ việc này ra thì hai người này không có quan hệ gì cả.
*Chú thích của tác giả: Huyết tượng chính là nhóm máu, y học trong truyện đã phát hiện ra hiện tượng ngưng kết và tan máu dưới kích thích huyền học.
Khi mài giũa linh cảm ở tháp Càn Khôn, ngày nào Hề Bình cũng giả vờ ganh đua vị trí số một với tứ điện hạ, ra sớm được lúc nào hay lúc ấy; khi “nhập định thổ nạp” thực ra hắn toàn “nhập” vào khóa thuần long, tám chuyện với bán ngẫu hết buổi; cố gắng… thật sự là không cố lấy một chút, toàn là diễn bằng bản sắc.
– Huyết tượng, bát tự…- Trang vương gõ ngắt quãng vào lòng bàn tay – Dáng dấp có phải cũng hơi giống?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fH
– Cô nhóc chưa nảy nở, cũng khó nói, trông khung xương có vẻ không lớn, ngược lại thì ông con bé có dáng người cao gầy mảnh khảnh, – Bàng Tiển ngây người, đột nhiên phản ứng ra – chẳng lẽ ý vương gia là…
Không biết đã qua bao lâu, Trang vương mới như sống lại, rũ mi mắt:
Có thể nhìn ra tâm trạng từ chữ viết, thần vật Hề Bình này quấy nhiễu cho phong chủ Phi Quỳnh, toàn bộ Thiên Cơ các, thậm chí cả phủ Trang vương sớm tối không yên, bản thân hắn lại ăn ngon ngủ kỹ, còn rất mỹ mãn. Trên Gang Tấc, đầu tiên hắn khen nức nở mơ và bánh bát trân của Tiềm Tu tự, cũng đắc ý khoe rằng vì rất thuộc bài nên lấy được sáu điểm linh thạch từ Dương sư huynh, thượng vàng hạ cám sắp gom được một viên lam ngọc nữa rồi!
– Tà ma đồng bọn nhận được tin nên giúp con bé?
– Linh tướng. – Trang vương nói.
Bức điêu chuyển sinh mộc cũng ném sang bên, không còn hứng thú.
Bàng Tiển thầm nghĩ: nếu để vị Trang vương điện hạ này làm tà thần, cho y mười năm, không cẩn thận có thể thâm nhập cả vào nội môn Huyền Ẩn.
– Linh tướng? – Bàng Tiển nói.
Hai người gần như đồng thời mở miệng.
Những người khác nhau khắc cùng một chữ minh văn, muốn đạt hiệu quả giống nhau thì hình thái chữ minh văn phải có khác biệt, có đại năng minh văn huyền môn cho rằng điều này có lẽ do sự khác biệt giữa “linh tướng” của tu sĩ gây nên. Nhưng “linh tướng” này rốt cuộc là gì, có bao nhiêu loại, phân chia tốt xấu hay không, lại do điều gì quyết định thì trước mắt chưa có kết luận – tu sĩ Trúc Cơ quá ít, người có thể động thủ khắc minh văn lại càng là lông phượng sừng lân, không đủ tài liệ nghiên cứu.
Thế là hắn bèn cây ngay không sợ chết đứng kêu lên trong lòng:
Chỉ có một điều được công nhận: người có linh tướng tương đồng, bát tự mệnh cách tương đồng, đường nét và khí chất cũng thường có xu hướng giống nhau.
– Ta từng giao thủ với chủ tế Tương Ly kia, – Bàng Tiển nói – nàng động thủ non nớt, nhưng tu vi không phân cao thấp với ta. Với tuổi tác của nàng, dù mở linh khiếu trong bụng mẹ thì cũng không thể tẩy thành linh cốt, hơn nữa nếu nàng mở linh khiếu sớm thì đã không đến mức phải lưu lạc tới chốn gió trăng.
Hắn như quay đầu ném phắt quyết tâm “nỗ lực giải oan cho những người như Tương Ly” ra sau, như những tay ăn chơi thương xuân bi thu trong hồng trần xong bèn không chút chậm trễ trái ôm phải ấp.
Đầu óc Hề Bình xoay chuyển cực nhanh, đã có suy tính.
Thái Tuế thấy mình đã “dọa” hắn, lại trở nên ôn hòa:
– Ừm, có lẽ là chùy đá nêm xương. – Trang vương nói.
Lòng Thái Tuế lại khẽ chấn động, sao hắn đột nhiên không chạm vào bức điêu chuyển sinh mộc nữa?
Người bình thường không thể nói lý với đồ ngu dốt đần độn.
– Tìm ghi chép. – Hề Bình “hưng phấn” đến mức tim đập “thình thịch” loạn xạ – Tiềm Tu chí có ghi chép “người khai khiếu đầu tiên” mỗi lứa, sau đó gần như đều đã vào nội môn, ta nhớ mang máng kỷ lục mở linh khiếu nhanh nhất là năm tháng hay sáu tháng ấy… ha! Tiền bối, ta không phải là “linh cốt trời sinh” trong truyền thuyết đấy chứ?
Bàng Tiển đã trơ với sự hiểu nhiều biết rộng của y, thở dài:
– Cô nhóc chưa nảy nở, cũng khó nói, trông khung xương có vẻ không lớn, ngược lại thì ông con bé có dáng người cao gầy mảnh khảnh, – Bàng Tiển ngây người, đột nhiên phản ứng ra – chẳng lẽ ý vương gia là…
– Thuật tất chết, ta hoài nghi nàng đã bị người ta lừa. Khi đó…
Trang vương đưa mắt nhìn hắn xuyên tường rời đi, một lúc lâu sau ánh mắt vẫn khảm trên bức tường che phủ dưới bóng cây xanh, không hề nhúc nhích.
Ngoại trừ long mạch, tế phẩm Thái Tuế muốn khi đó e rằng chính là Tương Ly. Dù bọn Tương Ly thành công lừa được kẻ chết thay của Thiên Cơ các đến, đại ác ma rốt cuộc cũng sẽ không tha cho nàng. Hắn chỉ giả bộ như trăm lần không thể từ bỏ, ngàn lần bất đắc dĩ, khiến nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả mà thôi.
Hai người gần như đồng thời mở miệng.
Trang vương không có hứng thú với việc một tà ma gây hại trị an có gì oan khuất, trực tiếp cắt ngang “khi đó” của Bàng Tiển:
Cả người Hề Bình bị cái chân kia kéo hơi lảo đảo, “oái” một tiếng thảm thiết:
Đúng rồi, bức điêu chuyển sinh mộc.
– Bán tiên bỏ mạng cũng không phải im hơi lặng tiếng, Thiên Cơ các rất có thể có ghi chép, trước tiên đi tra xem có tà ma nào chết không rõ nguyên nhân đặc trưng cùng loại không.
Giờ Hề Bình mới hiểu, thì ra bột mịn xanh rờn không phải thuốc sâu, mà là bột đá bích chương.
– Ta sẽ đi lật lại hồ sơ, – Bàng Tiển thức thời chuyển chủ đề theo y – từ Nhân Tông đến nay…
Hề Duyệt viết mấy chữ vừa học vẹt ban nãy lên giấy Xích Tố: Bàng là nhân sĩ Nam cương.
– Không, – Trang vương nói – lật giở từ sau về trước, ta cảm thấy thời gian người này quấy phá không dài như thế.
Trong thư phòng nhỏ xíu, một người không thể nói, một người không biết nói, sự im lặng ngạt thở bao trùm. Giọng nói êm ái của tà ma vang lên bên tai Hề Bình… không biết có phải ảo giác của hắn không, giọng nói đó gần hơn ban đầu một chút.
Bàng Tiển ngừng lại, sau đó hiểu ý y – nếu không Biển Sao không thể đến giờ mới cảnh báo, mà dù Biển Sao mất linh, nếu thật sự có một “tà thần” ẩn náu dưới thế đạo thanh bình hơn hai trăm năm, thì nhân thủ hắn dùng khi trộm long mạch cũng không khỏi bủn xỉn.
Trang vương lập tức che đi vẻ mặt hơi lạ, xua tay:
Bàng Tiển thầm nghĩ: nếu để vị Trang vương điện hạ này làm tà thần, cho y mười năm, không cẩn thận có thể thâm nhập cả vào nội môn Huyền Ẩn.
– Ha ha ha, ta không tin. – Hề Bình nói.
Hề Bình trề trề môi, không đặt mình vào hoàn cảnh người khác một chút.
Trang vương đưa mắt nhìn hắn xuyên tường rời đi, một lúc lâu sau ánh mắt vẫn khảm trên bức tường che phủ dưới bóng cây xanh, không hề nhúc nhích.
Trong viện chữ Khâu của Tiềm Tu tự, Hề Bình vừa viết xong thư nhà, chưa duỗi hết cái eo mỏi, Thái Tuế đã đột nhiên hỏi:
Xương khớp Hề Bình kêu “khậc” một tiếng.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fH
Bạch Lệnh không dám làm phiền, lặng lẽ bầu bạn bên cạnh.
Không biết đã qua bao lâu, Trang vương mới như sống lại, cụp mi mắt:
– Ngươi còn biết buồn nôn? – Thái Tuế ném nắm giấy sang bên, lạnh lùng nói – Còn làm mấy chuyện vô vị này rồi không chịu tu luyện tử tế, ta thấy ngươi muốn bị nướng lần nữa.
Còn chưa dứt lời, một chân của hắn đã tự giơ lên trở tay không kịp, giẫm một phát bẹp dí con côn trùng kia.
– Tiểu Bạch, ngươi tin số mệnh không?
– Không sao, mời tôn trưởng nói tiếp.
Mặc dù chủ ý ngu ngốc thuê người kêu oan là của chính Tôn đại nhân quản lý sông Vận, nhưng việc chủ trì nông dân mất đất viết đơn kiện đúng là do Chu Doanh kích động trong tối. Y khuấy đục nước, khiến Đông cung “cáo ốm tĩnh dưỡng” đến giờ, mượn việc bệ hạ nổi giận với thủy vận mà đục nước béo cò không ít… vốn cho rằng áo tiên không thấy vết chỉ khâu, ai ngờ dư âm sinh ra từ đó xoay một vòng lại đánh tới Hề Bình.
Trước mặt người ngoài, dù trời có sập thì tốc độ chớp mắt của Trang vương cũng không thay đổi.
Giao long hung ác hô mưa gọi gió nhe răng nanh, cắn một phát vào chóp đuôi chính mình.
Bạch Lệnh trầm giọng bảo:
Thái Tuế nói:
– Kể từ ngày vương gia đưa thuộc hạ ra khỏi biển Vô Độ*, thuộc hạ không tin nữa.
*Vô Độ ở đây là không bến bờ.
– Vì sao bắt ông nội con bé?
– Sao ngươi biết? – Thái Tuế hỏi.
Không “tu luyện” thì sẽ “bị nướng”, hắn đã nghe câu kiểu như vậy rất nhiều lần từ nhỏ đến lớn.
Nhưng không đợi hắn lại dấy lên nghi ngờ, Hề Bình đã tiện tay nhấc bức điêu chuyển sinh mộc lên, nói bằng giọng vừa ngây thơ vừa bạc bẽo:
– Biển Vô Độ, – Trang vương muốn cười rồi lại thôi, cong khóe miệng – ngươi lại biết biển Vô Độ không phải khởi nguồn của con đường lầm lạc sao?
Hề Bình dương dương tự đắc nói:
Bạch Lệnh nói chen:
Lúc này, Gang Tấc bạch ngọc sáng lên, ánh mắt chưa tan sương mù của Trang vương rơi lên đó – Hề Bình tìm được cái loa dễ dùng Diêu Khải, bèn không viết chuyện chính lên Gang Tấc của mình nữa.
Hề Duyệt vội vàng đưa tay ra cướp, một luồng gió từ ngón tay đánh trúng pháp trận trên người nó, bán ngẫu không kịp rên một tiếng đã khuỵu ngay xuống.
Lòng nghĩ: Bàng đô thống là người Nam cương? Gặp nạn trong mỏ linh thạch rồi nhập đạo? Giun đũa già này sao lại biết?
Có thể nhìn ra tâm trạng từ chữ viết, thần vật Hề Bình này quấy nhiễu cho phong chủ Phi Quỳnh, toàn bộ Thiên Cơ các, thậm chí cả phủ Trang vương sớm tối không yên, bản thân hắn lại ăn ngon ngủ kỹ, còn rất mỹ mãn. Trên Gang Tấc, đầu tiên hắn khen nức nở mơ và bánh bát trân của Tiềm Tu tự, cũng đắc ý khoe rằng vì rất thuộc bài nên lấy được sáu điểm linh thạch từ Dương sư huynh, thượng vàng hạ cám sắp gom được một viên lam ngọc nữa rồi!
Thái Tuế luôn cảm thấy linh cảm của mình bị thứ gì đó chạm tới, nhưng “Thái Tuế” không phải tên thật của hắn, chỉ dẫn của linh cảm kia rất mơ hồ, thấy bán ngẫu kia của Hề Bình suốt ngày lén lút vụng trộm chạy sang phòng Diêu Khải cách vách, không khỏi nghi thần nghi quỷ.
– Ê, đừng uống!
Trang vương nhìn chằm chằm Gang Tấc trong giây lát với thần sắc cổ quái, không khỏi dở khóc dở cười: từ nhỏ học thuộc lòng đã như muốn làm thịt hắn vậy, nhét mấy chữ vào đầu hắn còn khó hơn lên trời, đến Tiềm Tu tự còn có thể đổi tính? Tất cả mọi người đều sợ ném chuột vỡ bình vì tên nhóc láo nháo này, hắn thì hay rồi, lợi dụng tà ma gian lận để ăn hôi!
Trong viện chữ Khâu của Tiềm Tu tự, Hề Bình vừa viết xong thư nhà, chưa duỗi hết cái eo mỏi, Thái Tuế đã đột nhiên hỏi:
– Ngụy Thành Hưởng này là một cô nhi, mới mười lăm, nguyên quán huyện Lăng. Con bé và ông nội sống nương tựa vào nhau, ông nội tên Ngụy Bằng Trình, hai ông cháu cùng làm công nhân ở ngoài thành Nam, thuần phàm nhân, mười tám đời tổ tông không có dây mơ rễ má gì với huyền môn. Điều bất thường duy nhất là khi chuyển sinh mộc của Thiên Cơ các xuất hiện dị trạng, ông nội của Ngụy Thành Hưởng vừa hay bị quan binh phòng vệ thành bắt mất.
– Bảo ngươi cố gắng là vì tốt cho ngươi. Đệ tử Tiềm Tu tự các ngươi mở linh khiếu có vẻ chậm là do các sư huynh ngươi cố ý, vì để kinh mạch phế phủ, thân thể tóc da các ngươi đều được ngấm đủ linh khí, đề phòng khi mở linh khiếu sẽ phải chịu khổ. Tiến cảnh quá nhanh cũng chưa hẳn là chuyện tốt, trước kia thậm chí có người vỡ nát kinh mạch trong chớp mắt khi linh khiếu mở rộng, sao ngươi không đọc thử ghi chép mở linh khiếu thất bại trong Yên Hải lâu các ngươi?
– Bán ngẫu của ngươi đâu?
Xương khớp Hề Bình kêu “khậc” một tiếng.
Không chờ được đáp lời, Thái Tuế đã khống chế hắn đứng dậy, sải bước ra ngoài, một tay túm lấy bán ngẫu đang dáo dác thò đầu vào phòng Diêu Khải, lôi nó về:
– Linh tướng? – Bàng Tiển nói.
– Đừng tưởng ta không biết ngươi bảo nó đi làm gì!
– Tiền bối, mở linh khiếu sẽ phải chịu khổ gì vậy? Những môn đồ kia của ngươi… không có núi tiên để dựa vào thì làm thế nào? A Hưởng trực tiếp ăn bột linh thạch không sao chứ?
Hề Bình kêu lớn:
Da đầu Hề Bình căng ra, trong chớp mắt, kẽ xương hắn đều lạnh toát.
Miệng lưỡi Hề Bình buông lỏng, lại có thể nói chuyện, nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể gật đầu nghe lời.
Nhưng đó chỉ là một chớp mắt, hắn lập tức tỉnh táo lại – không đúng, Diêu Khải đã gửi thư đi rồi, nếu giun đũa già thật sự phát hiện ra gì đó, thì không thể đến giờ mới lên cơn, đối phương lừa hắn.
Thế là hắn bèn cây ngay không sợ chết đứng kêu lên trong lòng:
Bạch Lệnh không dám làm phiền, lặng lẽ bầu bạn bên cạnh.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fH
– Tiền bối, tiền bối thủ hạ lưu tình, ta bảo nó đi để… ôi chao, đùa gì vậy, cũng không làm với ngươi!
Chu Tê chậm rãi nhíu mày: Hề Sĩ Dung làm gì với hắn rồi?
Thái Tuế lôi bán ngẫu vào trong phòng, thô bạo giật một nắm giấy ra từ trong ngực bán ngẫu.
Trái tim Hề Bình “lộp bộp” một hồi, giờ đã là giữa hè, núi ở Tiềm Tu tự lại lạnh sớm, chẳng phải không còn mấy ngày nữa?
Hề Duyệt vội vàng đưa tay ra cướp, một luồng gió từ ngón tay đánh trúng pháp trận trên người nó, bán ngẫu không kịp rên một tiếng đã khuỵu ngay xuống.
Giao long hung ác phiên vân phúc vũ nhe răng nanh, cắn một phát vào chóp đuôi chính mình.
Thái Tuế luôn cảm thấy linh cảm của mình bị thứ gì đó chạm tới, nhưng “Thái Tuế” không phải tên thật của hắn, chỉ dẫn của linh cảm kia rất mơ hồ, thấy bán ngẫu kia của Hề Bình suốt ngày lén lút vụng trộm chạy sang phòng Diêu Khải cách vách, không khỏi nghi thần nghi quỷ.
– Chạy đi! Chạy đi! Hề Duyệt vất vả lắm mới bắt được…
Ánh mắt Hề Bình lạnh đi, thấy đại ác ma dùng tay hắn mở nắm giấy kia ra một cách thuần thục, một con sâu béo múp “soạt” một tiếng rớt khỏi nắm giấy, cong mình từng cái bò trên đất, trên tờ giấy mở ra vẽ một khuôn mặt quỷ.
– Sao? Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân kia muốn hủy dung?
Chu Tê vừa hay ngồi cạnh hắn, thấy vậy bèn khẽ thở dài.
Thái Tuế: …
Hề Bình kêu lớn:
Mặc dù chủ ý ngu ngốc thuê người kêu oan là của chính Tôn đại nhân quản lý sông Vận, nhưng việc chủ trì nông dân mất đất viết đơn kiện đúng là do Chu Doanh kích động trong tối. Y khuấy đục nước, khiến Đông cung “cáo ốm tĩnh dưỡng” đến giờ, mượn việc bệ hạ nổi giận với thủy vận mà đục nước béo cò không ít… vốn cho rằng áo tiên không thấy vết chỉ khâu, ai ngờ dư âm sinh ra từ đó xoay một vòng lại đánh tới Hề Bình.
– Chạy đi! Chạy đi! Hề Duyệt vất vả lắm mới bắt được…
Còn chưa dứt lời, một chân của hắn đã tự giơ lên trở tay không kịp, giẫm một phát bẹp dí con côn trùng kia.
– Bán tiên bỏ mạng cũng không phải im hơi lặng tiếng, Thiên Cơ các rất có thể có ghi chép, trước tiên đi tra xem có tà ma nào chết không rõ nguyên nhân đặc trưng cùng loại không.
Cả người Hề Bình bị cái chân kia kéo hơi lảo đảo, “oái” một tiếng thảm thiết:
– Cũng chính là nói, tà ma kia thực ra không hề quan tâm Ngụy Thành Hưởng này ra sao, chỉ muốn lừa con bé nhập bọn. Cô nhi mười lăm tuổi có gì đáng giá khiến người khác thèm muốn? Con bé có gì tương tự với nữ kỹ Túy Lưu Hoa kia không?
– Có buồn nôn không cơ chứ!
Hề Bình xua tay với bán ngẫu, tự đứng vững, màu máu trên mặt cũng bốc hơi sạch sẽ.
– Ngươi còn biết buồn nôn? – Thái Tuế ném nắm giấy sang bên, lạnh lùng nói – Còn làm mấy chuyện vô vị này rồi không chịu tu luyện tử tế, ta thấy ngươi muốn bị nướng lần nữa.
Hề Bình: …
– Như Bàng Tiển?
Những người khác nhau khắc cùng một chữ minh văn, muốn đạt hiệu quả giống nhau thì hình thái chữ minh văn phải có khác biệt, có đại năng minh văn huyền môn cho rằng điều này có lẽ do sự khác biệt giữa “linh tướng” của tu sĩ gây nên. Nhưng “linh tướng” này rốt cuộc là gì, có bao nhiêu loại, phân chia tốt xấu hay không, lại do điều gì quyết định thì trước mắt chưa có kết luận – tu sĩ Trúc Cơ quá ít, người có thể động thủ khắc minh văn lại càng là lông phượng sừng lân, không đủ tài liệ nghiên cứu.
Không “tu luyện” thì sẽ “bị nướng”, hắn đã nghe câu kiểu như vậy rất nhiều lần từ nhỏ đến lớn.
– Thuộc những điển tịch rách nát kia có tác dụng gì? Ngươi nói lý đi, tiền bối, khi không ngươi cũng bảo môn đồ của ngươi học thuộc lòng sao? Không thuộc thì bọn họ không mở được linh khiếu nữa sao?
– Tán tu dân gian không có sư thừa, có thể bỏ ra bất cứ giá nào để xin người ta dạy cho một điều nho nhỏ, có người bằng lòng cho họ một bản điển tịch chính thống để đọc, họ sẵn sàng quỳ xuống làm chó!
– Chào buổi sáng Tử Minh huynh! – Diêu Khải đang chép kinh ở tháp Càn Khôn, nghe tiếng bèn run tay, bị tiếng của Hề Bình dọa sợ đến mức để lại một vết bẩn lớn trên giấy.
Hề Bình trề trề môi, không đặt mình vào hoàn cảnh người khác một chút.
Miệng Hề Bình không thể nói.
Khi trước chỉ có Thái Tuế mới có thể đáp lời với đám tín đồ của hắn thông qua chuyển sinh mộc, Hề Bình chỉ là công cụ, chỉ có thể đi theo xem náo nhiệt, sao vừa nãy cô bé kia như nghe được giọng hắn rồi?
Đại trưởng công chúa giảng kinh xong bèn rời Tiềm Tu tự cùng Chi Tu, có lẽ thiếu gia này cảm thấy không còn nguy hiểm nữa, bèn tiếp tục bay nhảy, từ sáng đến tối không chòng ghẹo đồng môn thì nghịch ngợm phá phách, không việc xấu nào không làm.
Thái Tuế: …
Hắn như quay đầu ném phắt quyết tâm “nỗ lực giải oan cho những người như Tương Ly” ra sau, như những tay ăn chơi thương xuân bi thu trong hồng trần xong bèn không chút chậm trễ trái ôm phải ấp.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói bằng giọng hoang mang:
Trang vương không có hứng thú với việc một tà ma gây hại trị an có gì oan khuất, trực tiếp cắt ngang “khi đó” của Bàng Tiển:
Bức điêu chuyển sinh mộc cũng ném sang bên, không còn hứng thú.
Chỉ có một điều được công nhận: người có linh tướng tương đồng, bát tự mệnh cách tương đồng, đường nét và khí chất cũng thường có xu hướng giống nhau.
Bàng Tiển đã trơ với sự hiểu nhiều biết rộng của y, thở dài:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fH
Đúng rồi, bức điêu chuyển sinh mộc.
Thế là giây lát sau, Hề Bình như giẫm một chân vào đống lửa, cảm giác bỏng rát xộc lên dưới chân rồi đốt thẳng tới đầu gối. Cùng lúc đó cổ họng hắn bị Thái Tuế khóa chặt, không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hề Duyệt lập tức cảm thấy không ổn qua khóa thuần long, phát ra một tiếng khí âm, lao tới đỡ hắn.
Lòng Thái Tuế lại khẽ chấn động, sao hắn đột nhiên không chạm vào bức điêu chuyển sinh mộc nữa?
Nhưng không đợi hắn lại dấy lên nghi ngờ, Hề Bình đã tiện tay nhấc bức điêu chuyển sinh mộc lên, nói bằng giọng vừa ngây thơ vừa bạc bẽo:
Ngoại trừ long mạch, tế phẩm Thái Tuế muốn khi đó e rằng chính là Tương Ly. Dù bọn Tương Ly thành công lừa được kẻ chết thay của Thiên Cơ các đến, đại ác ma rốt cuộc cũng sẽ không tha cho nàng. Hắn chỉ giả bộ như trăm lần không thể từ bỏ, ngàn lần bất đắc dĩ, khiến nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả mà thôi.
– Ta quên mất tiêu, tiểu mỹ nhân kia làm môn đồ của ngươi, sao rồi?
Hề Bình vừa nói vừa nhắm mắt, ngưng thần mi tâm một cách thuần thục, tìm được A Hưởng, lại vừa hay thấy A Hưởng lấy ra một túi giấy nhỏ, nhìn chằm chằm thứ bột màu lục trong đó, do dự giây lát rồi đưa lên đổ vào miệng.
Hắn mở mắt, tiếng cầu khẩn của A Hưởng vẫn quanh quẩn bên tai: “Sao cô bé cũng nghe được mình nói?”
Hề Bình nhìn thấy còn tưởng cô nghĩ quẩn định uống thuốc độc:
– Ê, đừng uống!
A Hưởng đột ngột khựng lại, mở to mắt tìm kiếm khắp nơi – cô cảm thấy vừa rồi có người gọi mình một tiếng:
A Hưởng đột ngột khựng lại, mở to mắt tìm kiếm khắp nơi – cô cảm thấy vừa rồi có người gọi mình một tiếng:
– Ai?
Hề Bình không dám lên tiếng nữa.
– Là… Thái Tuế tinh quân sao? – A Hưởng nhảy cẫng, nâng chuyển sinh mộc trước người, không nghe thấy trả lời, cô lẩm bẩm – Thái Tuế phù hộ để ta thuận lợi vào huyền môn, không phụ kỳ vọng của sư phụ… còn có bột linh thạch đắt nhường này. Ta nhất định phải báo thù cho ông nội, kiếm thật nhiều tiền, đưa dì Xuân rời khỏi nơi…
– Là… Thái Tuế tinh quân sao? – A Hưởng nhảy cẫng, nâng chuyển sinh mộc trước người, không nghe thấy trả lời, cô lẩm bẩm – Thái Tuế phù hộ để ta thuận lợi vào huyền môn, không phụ kỳ vọng của sư phụ… còn có bột linh thạch đắt nhường này. Ta nhất định phải báo thù cho ông nội, kiếm thật nhiều tiền, đưa dì Xuân rời khỏi nơi…
Giờ Hề Bình mới hiểu, thì ra bột mịn xanh rờn không phải thuốc sâu, mà là bột đá bích chương.
Hắn mở mắt, tiếng cầu khẩn của A Hưởng vẫn quanh quẩn bên tai: “Sao cô bé cũng nghe được mình nói?”
Hiệu suất làm việc của Thiên Cơ các rất cao, chưa bao lâu đã tra rõ ngọn nguồn gốc gác của A Hưởng.
Khi trước chỉ có Thái Tuế mới có thể đáp lời với đám tín đồ của hắn thông qua chuyển sinh mộc, Hề Bình chỉ là công cụ, chỉ có thể đi theo xem náo nhiệt, sao vừa nãy cô bé kia như nghe được giọng hắn rồi?
– Ừm, không phải chuyện xấu gì với ngươi. – Thái Tuế nói hời hợt – nuốt bột linh thạch là lệ thường của tán tu, ngươi cũng không cần phải lấy làm kinh ngạc. Bên ngoài không có điều kiện như núi tiên Huyền Ẩn các ngươi, muốn cật lực ép ra một chút linh khí bồi bổ kinh mạch thì chỉ có thể mài linh thạch hạng bét thành bột đá rồi nuốt.
Hề Bình nhìn chằm chằm chuyển sinh mộc trong tay, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác nguy cơ, “hớn hở ra mặt” bảo:
– Tiền bối, có phải ta sắp mở linh khiếu rồi không?
– Nếu ngươi bớt phân tâm vào chỗ khác, có lẽ… trước khi chiếc lá đầu tiên rụng xuống.
Thái Tuế nói:
– Nếu ngươi bớt phân tâm vào chỗ khác, có lẽ… trước khi chiếc lá đầu tiên rụng xuống.
Ngươi là “mặt dày trời sinh” trong truyền thuyết.
Trái tim Hề Bình “lộp bộp” một hồi, giờ đã là giữa hè, núi ở Tiềm Tu tự lại lạnh sớm, chẳng phải không còn mấy ngày nữa?
Nhưng cũng không đúng, hắn một mực tiến hành “lá mặt lá trái” đến cùng!
Khi mài giũa linh cảm ở tháp Càn Khôn, ngày nào Hề Bình cũng giả vờ ganh đua vị trí số một với tứ điện hạ, ra sớm được lúc nào hay lúc ấy; khi “nhập định thổ nạp” thực ra hắn toàn “nhập” vào khóa thuần long, tám chuyện với bán ngẫu hết buổi; cố gắng… thật sự là không cố lấy một chút, toàn là diễn bằng bản sắc.
– Ừm, không phải chuyện xấu gì với ngươi. – Thái Tuế nói hời hợt – nuốt bột linh thạch là lệ thường của tán tu, ngươi cũng không cần phải lấy làm kinh ngạc. Bên ngoài không có điều kiện như núi tiên Huyền Ẩn các ngươi, muốn cật lực ép ra một chút linh khí bồi bổ kinh mạch thì chỉ có thể mài linh thạch hạng bét thành bột đá rồi nuốt.
Sao vậy mà vẫn khiến hắn mở được linh khiếu, giun đũa già còn biết tiến độ của hắn?
Hề Bình ngừng lại, đột nhiên nhảy dựng lên giở “Tiềm tu chí” ra – thứ này mỗi người một bản, nội dung bên trong có môn quy và giới thiệu quản lý Tiềm Tu tự các thể loại.
Hề Duyệt để tâm ghi nhớ bước chân của mình, giây lát sau, nó nhẹ nhàng linh hoạt trèo lên một cây bách cổ giữa viện chữ Khâu, lấy ra một tờ giấy Xích Tố trong tổ chim trên tàng cây – đây là thứ trộm được từ phòng Diêu Khải bởi “trò đùa ác” sau khi nhìn trộm Diêu Khải viết thư.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fH
– Ngươi tìm gì?
Thái Tuế vì phòng tên “linh cốt trời sinh” tự phong này bay lên không trung đẩy mặt trăng xuống, bèn tạt nước lạnh:
Thái Tuế thấy mình đã dọa hắn, bèn vô cùng nhẫn nãi giảng giải thường thức cho hắn:
– Tìm ghi chép. – Hề Bình “hưng phấn” đến mức tim đập “thình thịch” loạn xạ – Tiềm Tu chí có ghi chép “người khai khiếu đầu tiên” mỗi lứa, sau đó gần như đều đã vào nội môn, ta nhớ mang máng kỷ lục mở linh khiếu nhanh nhất là năm tháng hay sáu tháng ấy… ha! Tiền bối, ta không phải là “linh cốt trời sinh” trong truyền thuyết đấy chứ?
Thái Tuế: …
Ngươi là “mặt dày trời sinh” trong truyền thuyết.
– Có buồn nôn không cơ chứ!
Hề Bình dương dương tự đắc nói:
– Thế ta còn cặm cụi làm gì, ta…
Tôn trưởng xuất thân dân gian của Thiên Cơ các đều không hay nhắc đến nguồn gốc của mình, bởi vì trước kia không đi đường sáng, nói một cách nghiêm khắc là “tà tu”, không phải chuyện có thể nói quang minh chính đại gì cả.
Thái Tuế vì phòng tên “linh cốt trời sinh” tự phong này bay lên không trung đẩy mặt trăng xuống, bèn tạt nước lạnh:
– “Linh cốt trời sinh” giữa vạn vạn người không gặp được một người, gần ngàn năm nay núi Huyền Ẩn các ngươi chỉ cho ra một Đoan Duệ. Nếu ngươi là linh cốt trời sinh thật thì đã được nội môn định sẵn từ trước khi nhập môn lâu rồi, bớt dát vàng lên mặt mình đi.
– Ha ha ha, ta không tin. – Hề Bình nói.
Thái Tuế: …
Người bình thường không thể nói lý với đồ ngu dốt đần độn.
Đại trưởng công chúa giảng kinh xong bèn rời Tiềm Tu tự cùng Chi Tu, có lẽ thiếu gia này cảm thấy không còn nguy hiểm nữa, bèn tiếp tục bay nhảy, từ sáng đến tối không chòng ghẹo đồng môn thì nghịch ngợm phá phách, không việc xấu nào không làm.
Thế là giây lát sau, Hề Bình như giẫm một chân vào đống lửa, cảm giác bỏng rát xộc lên dưới chân rồi đốt thẳng tới đầu gối. Cùng lúc đó cổ họng hắn bị Thái Tuế khóa chặt, không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hề Duyệt lập tức cảm thấy không ổn qua khóa thuần long, phát ra một tiếng khí âm, lao tới đỡ hắn.
Hôm sau, các đệ tử trong viện chữ Khâu đều đã lên lớp sáng, Hề Duyệt vốn đang khom lưng lau lau chùi chùi dừng lại. Nó như đã mệt, đứng dậy đi dạo trong sân… trong lúc lơ đãng, bước chân đi thành một chữ.
Hề Bình xua tay với bán ngẫu, tự đứng vững, màu máu trên mặt cũng bốc hơi sạch sẽ.
Trong thư phòng nhỏ xíu, một người không thể nói, một người không biết nói, sự im lặng ngạt thở bao trùm. Giọng nói êm ái của tà ma vang lên bên tai Hề Bình… không biết có phải ảo giác của hắn không, giọng nói đó gần hơn ban đầu một chút.
– Bản tọa mỗi đêm đợi ngươi ngủ bèn làm bài tập thổ nạp cho ngươi, còn để ngươi tiếp xúc với chuyển sinh mộc. Mượn thần lực của ta lưu chuyển, linh cảm của ngươi đương nhiên cao hơn người khác, sau này một khi đã mở linh khiếu, linh cốt cũng thành dễ hơn… đây là do ngươi may mắn gặp được bản tọa, gặp được cô nương ngốc Trần thị kia chịu bỏ mạng vì ngươi, không phải lý do cho ngươi tự phụ thiên tư, có thể hết ăn lại nằm, hiểu chưa?
Nhưng một lát sau, tứ điện hạ cảm thấy không ổn – Diêu Khải run lẩy bẩy mãi, tay áo cũng run lên, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ đó không giống như bị dọa giật nảy mình, mà giống như đang sợ hãi điều gì đó.
– Tán tu dân gian không có sư thừa, có thể bỏ ra bất cứ giá nào để xin người ta dạy cho một điều nho nhỏ, có người bằng lòng cho họ một bản điển tịch chính thống để đọc, họ sẵn sàng quỳ xuống làm chó!
Miệng Hề Bình không thể nói.
Thái Tuế thấy mình đã “dọa” hắn, lại trở nên ôn hòa:
– Bảo ngươi cố gắng là vì tốt cho ngươi. Đệ tử Tiềm Tu tự các ngươi mở linh khiếu có vẻ chậm là do các sư huynh ngươi cố ý, vì để kinh mạch phế phủ, thân thể tóc da các ngươi đều được ngấm đủ linh khí, đề phòng khi mở linh khiếu sẽ phải chịu khổ. Tiến cảnh quá nhanh cũng chưa hẳn là chuyện tốt, trước kia thậm chí có người vỡ nát kinh mạch trong chớp mắt khi linh khiếu mở rộng, sao ngươi không đọc thử ghi chép mở linh khiếu thất bại trong Yên Hải lâu các ngươi?
Miệng lưỡi Hề Bình buông lỏng, lại có thể nói chuyện, nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể gật đầu nghe lời.
– Cậu bé ngoan, nghỉ ngơi sớm đi.
Nhưng đó chỉ là một chớp mắt, hắn lập tức tỉnh táo lại – không đúng, Diêu Khải đã gửi thư đi rồi, nếu giun đũa già thật sự phát hiện ra gì đó, thì không thể đến giờ mới lên cơn, đối phương lừa hắn.
Hề Bình nói với vẻ cẩn thận dè dặt và một chút lấy lòng:
– Tiền bối, mở linh khiếu sẽ phải chịu khổ gì vậy? Những môn đồ kia của ngươi… không có núi tiên để dựa vào thì làm thế nào? A Hưởng trực tiếp ăn bột linh thạch không sao chứ?
Thái Tuế thấy mình đã dọa hắn, bèn vô cùng nhẫn nãi giảng giải thường thức cho hắn:
– Khi mở linh khiếu, nếu kinh mạch chưa ngấm đủ linh khí, có thể sẽ bị linh khí xông vào hủy hoại. Tán tu mở linh khiếu bình thường có hai loại, một loại là ngẫu nhiên, sinh sống lâu dài ở nơi dồi dào linh khí, gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, khi ngàn cân treo sợi tóc sẽ bột phát tiềm lực…
– Ta sẽ đi lật lại hồ sơ, – Bàng Tiển thức thời chuyển chủ đề theo y – từ Nhân Tông đến nay…
Hề Bình lơ đãng hỏi:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fH
– Như Bàng Tiển?
– Sao ngươi biết? – Thái Tuế hỏi.
– Nghe người ta đồn trước khi đến Tiềm Tu tự ấy mà. – Hề Bình thuận miệng nói láo, thực ra hắn cảm nhận được từ lời nói của Bàng đô thống, Thiên Cơ các giống nội môn, dây mơ rễ má chằng chịt khó gỡ với triều đường Đại Uyển, tôn trưởng trong đó tuy ai nấy đều như thần tiên, người nào cũng có kinh nghiệm, nhưng Bàng Tiển không có. Hề Bình cảm thấy hắn không quan tâm thời cục lắm, đến lai lịch nhà ngoại quý phi cũng không biết.
– Hắn cũng coi như mạng lớn, năm đó mỏ linh thạch Nam cương xảy ra tai nạn khi khai thác, chết liền mấy trăm người, chỉ hắn nhặt được cái mạng. – Thái Tuế chỉ coi những công tử vương tôn này biết mỗi thông tin và nguồn gốc của chính mình, cũng không để ý, cảm khái một câu rồi lại nói – Loại kia là A Hưởng, dựa vào nuốt bột linh thạch để linh khí tiến vào kinh mạch qua phế phủ… nhưng toàn là hàng nhái kém chất lượng, mở linh khiếu tương đương với nguy hiểm, cơ thể không được linh khí tẩm bổ thường sẽ bị thương biến dạng khi đó. Chứ ngươi cho rằng những môn đồ kia của ta cố ý người không ra người quỷ không ra quỷ sao?
Hề Bình sững sờ.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói bằng giọng hoang mang:
– Tiểu Bạch, ngươi tin số mệnh không?
– Sao? Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân kia muốn hủy dung?
– Ngụy Thành Hưởng có “huyết tượng Chu Tước”*, Tương Ly… Tương Ly chết không toàn thây, không biết là huyết tượng gì, nhưng chắc cũng tương tự, cả vùng Ninh An mười người thì tám người đều có huyết tượng Chu Tước. Sinh thần bát tự của Ngụy Thành Hưởng vừa vặn là “tứ trụ toàn âm”, hình như Tương Ly cũng vậy… nhưng người tứ trụ toàn âm cũng rất nhiều, trừ việc này ra thì hai người này không có quan hệ gì cả.*Chú thích của tác giả: Huyết tượng chính là nhóm máu, y học trong truyện đã phát hiện ra hiện tượng ngưng kết và tan máu dưới kích thích huyền học.
Lòng nghĩ: Bàng đô thống là người Nam cương? Gặp nạn trong mỏ linh thạch rồi nhập đạo? Giun đũa già này sao lại biết?
Tôn trưởng xuất thân dân gian của Thiên Cơ các đều không hay nhắc đến nguồn gốc của mình, bởi vì trước kia không đi đường sáng, nói một cách nghiêm khắc là “tà tu”, không phải chuyện có thể nói quang minh chính đại gì cả.
Đầu óc Hề Bình xoay chuyển cực nhanh, đã có suy tính.
Hề Bình nhìn chằm chằm chuyển sinh mộc trong tay, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác nguy cơ, “hớn hở ra mặt” bảo:
Hôm sau, các đệ tử trong viện chữ Khâu đều đã lên lớp sáng, Hề Duyệt vốn đang khom lưng lau lau chùi chùi dừng lại. Nó như đã mệt, đứng dậy đi dạo trong sân… trong lúc lơ đãng, bước chân đi thành một chữ.
Hề Duyệt để tâm ghi nhớ bước chân của mình, giây lát sau, nó nhẹ nhàng linh hoạt trèo lên một cây bách cổ giữa viện chữ Khâu, lấy ra một tờ giấy Xích Tố trong tổ chim trên tàng cây – đây là thứ trộm được từ phòng Diêu Khải bởi “trò đùa ác” sau khi nhìn trộm Diêu Khải viết thư.
Hề Duyệt viết mấy chữ vừa học vẹt ban nãy lên giấy Xích Tố: Bàng là nhân sĩ Nam cương.
Rồi nó học theo Diêu Khải, lẳng lặng thả giấy Xích Tố xuống hồ nước.
– Chào buổi sáng Tử Minh huynh! – Diêu Khải đang chép kinh ở tháp Càn Khôn, nghe tiếng bèn run tay, bị tiếng của Hề Bình dọa sợ đến mức để lại một vết bẩn lớn trên giấy.
Chu Tê vừa hay ngồi cạnh hắn, thấy vậy bèn khẽ thở dài.
Nhưng một lát sau, tứ điện hạ cảm thấy không ổn – Diêu Khải run lẩy bẩy mãi, tay áo cũng run lên, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ đó không giống như bị dọa giật nảy mình, mà giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Chu Tê chậm rãi nhíu mày: Hề Sĩ Dung làm gì với hắn rồi?