RỒNG CẮN ĐUÔI – 15
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Hề Bình muốn bức hại hắn, Diêu Khải không nghi ngờ chút nào, tin ngay tại chỗ.
Trong mắt người nhà họ Diêu, quý phi Hề thị chính là yêu phi, Hề gia chính là động yêu tinh chuyên sản xuất yêu ma quỷ quái. Về phần tên Hề Bình kia, Diêu Khải cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình cũng chưa bao giờ kìm nén được một phát rắm thối!
Hề Bình “ờ” một tiếng không tình nguyện, như một con lừa lười đang kéo cối xay. Lúc kéo lê chuyển sinh mộc của mình, hắn không cẩn thận dính chu sa, rửa tay mất gần nửa năm, rồi tẩy trang cho thú Nhân Quả một cách rất không nghiêm túc, đòi trà mới rồi lại ăn trái cây, đến khi nghe thấy tiếng hừ lạnh của Thái Tuế, hắn mới tới ngồi trước bàn đọc sách một cách không tình nguyện, giở cuốn sách sư huynh bảo bọn hắn đọc.
Diêu tiểu công tử hôm qua mới gặp ác mộng, mơ thấy họ Hề kia chọc một cọng rơm lên đầu hắn, khoét óc hắn ra uống, còn chê không bỏ đường!
Bàng Tiển ngây người, thầm nghĩ sao lại nghèo kiết như thế, chẳng lẽ bán ngẫu ăn cho Hề Bình nghèo rớt mùng tơi thật rồi?
Phải làm sao mới ổn đây?
Đối phương không biết nông sâu, Bàng Tiển dứt khoát không vòng vo:
Trang vương không nói chen, lắng nghe cẩn thận xong mới chậm rãi nói:
Diêu Khải không có biện pháp, hận không thể lập tức xông tới Trừng Tịnh đường kêu cứu. Nhưng hắn không làm được, từ nhỏ Diêu Khải đã là tên đái ra quần cũng không dám xin đi nhà xí với tiên sinh, bình thường chào hỏi các trưởng lão quản lý hắn cũng phải nghĩ sẵn một trăm lượt trong đầu, câu “cứu mạng” này kêu như nào?
Bạch Lệnh:
Bàng Tiển: …
Một chữ minh văn rơi xuống thậm chí có thể thay đổi nóng lạnh, khiến đỗ quyên nở trên tuyết trắng, hoa sương đóng băng dưới ánh nắng chói chang. Mỗi một nét của minh văn nhất định phải cực kỳ chính xác, dài thêm một ly đều có thể xảy ra chuyện lớn. Thậm chí người ghi khắc khác nhau, thời gian địa điểm ghi khắc khác nhau, hình thái của chữ minh văn đều sẽ thay đổi.
Nét bút trên mảnh giấy như trẻ con viết tháu, cầm thứ này đến Trừng Tịnh đường kiện cáo đồng môn muốn hại hắn… Diêu Khải cảm thấy còn không đáng tin bằng việc mình biến thành lệ quỷ đi báo thù.
– Tiền bối, ta không hiểu, cô nhóc kia còn chưa mọc đủ lông cánh, chẳng hiểu gì cả, ngươi nhận con bé làm môn đồ có tác dụng gì? Còn không bằng nhận đại cô nương ở cùng với con bé.
Cá Xích Tố?
Bụng lại kêu tiếng ếch, hắn khổ sở khom lưng, lại cảm nhận được lời vẫy gọi của nhà xí.
– Bọn ta sẽ đi điều tra, phía vương gia có thêm tin tức gì…
– Đại thúc, dẫn ta đi đâu?
Bàng Tiển ngây người – Chi Tu cũng nói như vậy.
Cơn đau quặn qua đi, Diêu tiểu công tử vội vàng kiểm tra một lượt cửa nẻo phòng mình, cuối cùng lấy hết dũng khí mở hé cửa sổ phía bắc thư phòng ngó ra ngoài. Cũng không biết sao lại khéo đến vậy, Hề Bình đang đổ bã trà vào hốc cây hoa quế ngoài cửa sổ, hai người cách nửa cái viện đối mắt với nhau.
– Không cần, “đạo tâm phá chướng” của Bàng đô thống đã thành, ngươi không thể trốn khỏi mắt hắn. Tôn trưởng, mời vào.
Mặt giun đũa già cũng lớn, lời lẽ căn bản không đặt người phàm vào trong mắt, hắn biết Chi Tu mà Chi Tu không biết hắn, nói rõ rằng khi hắn nhìn Chi Tu là “ngước nhìn”, ít nhất khi đó chắc hắn vẫn chưa vào huyền môn. Chi tướng quân bị bệnh từ khi còn trẻ, chừng ba mươi tuổi vào núi Huyền Ẩn, giun đũa già từng gặp y ở phàm gian, năm sinh chắc cũng không quá muộn.
Hề Bình từ xa tít nhe một mồm toàn răng trắng nhởn cười với hắn.
– Cách nói này của ngươi ngược lại làm ta nhớ đến “người ở đó”.
A Hưởng lắp bắp kinh hãi, che thẻ bài chuyển sinh mộc trước ngực:
Diêu Khải đập “beng” một phát lên cửa sổ, khóc không ra nước mắt: Hỏng rồi, hồ ly tinh bắt đầu mài răng cả rồi!
“Xin lỗi người anh em, ngươi cứ coi như cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đi,” Hề Bình thầm nghĩ, “sau này ta sẽ đứng im một chỗ cho ngươi đánh một trận xả giận.”
– Hắn rất… tín nhiệm tiên môn nhỉ.
– Chậc. – Hề Bình uống trà xong, ném chén trà sang một bên, nhón quả mơ lấy từ thiện đường cho vào miệng ăn.
Diêu Khải lập tức sởn hết gai ốc – chính hắn có lông mày cao thấp không đều, mặt có tàn nhang!
Sáng sớm rời giường tìm thấy tờ thứ ba trong giày…
Nhưng vừa quay người nhìn thấy bức điêu chuyển sinh mộc trên bàn đọc sách, hắn dường như lại trở nên suy sụp, hạt trong miệng còn chưa nhổ, nét cười trong mắt hắn đã bốc hơi hết.
– Ngài nói không… ai!
– Ai?
Trang vương ngước mắt:
– Tiền bối, hôm qua hình như ta thấy ông nội A Hưởng chết rồi.
Hề Bình không tranh luận với hắn, cầm chuyển sinh mộc lên, ngưng thần nhập định.
– Thuộc hạ làm việc không tốt…
Bàng Tiển hít sâu một hơi, quyết định kiên trì với phán đoán của mình, không nghe lời mê hoặc của Trang vương – cả họ Hề thị tuyệt đối không đơn giản.
– Ừ. – Thái Tuế nói.
Tấm chắn minh văn vừa vỡ, tiếng gió và tiếng mưa “ào” một cái quét vào trong phòng, ngay sau đó có người cất cao giọng nói:
Diêu Khải không có biện pháp, hận không thể lập tức xông tới Trừng Tịnh đường kêu cứu. Nhưng hắn không làm được, từ nhỏ Diêu Khải đã là tên đái ra quần cũng không dám xin đi nhà xí với tiên sinh, bình thường chào hỏi các trưởng lão quản lý hắn cũng phải nghĩ sẵn một trăm lượt trong đầu, câu “cứu mạng” này kêu như nào?
– Không phải ngươi nói muốn cứu ông ấy sao? – Hề Bình hỏi.
Nhưng tên nhóc này làm thế nào mà khiến một đồng môn rõ ràng là không hợp nhau truyền tin ra ngoài thay hắn?
Bụng lại kêu tiếng ếch, hắn khổ sở khom lưng, lại cảm nhận được lời vẫy gọi của nhà xí.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fC
– Bản tọa đã thả hắn ra, – Thái Tuế bình tĩnh nói – sinh lão bệnh tử thôi mà, ngoại thành Nam rộng lớn, có mấy ai qua được ngũ tuần?
Người đàn ông như nở nụ cười:
Hề Bình không tranh luận với hắn, cầm chuyển sinh mộc lên, ngưng thần nhập định.
Bàng Tiển vội vàng nói khách khí:
Trước mắt lại có vô số đôi mắt trông chờ, bên tai lại có tiếng bi ai như hồng thủy, rồi hắn mượn đôi mắt của tà ma, rủ tầm mắt xuống dưới lớp khói bụi, nhìn thấy A Hưởng.
Trang vương vừa nhìn ánh mắt hắn liền biết Bàng Tiển đã nghĩ quá:
Bạch Lệnh sững sờ:
Cả một ngày đã trôi qua, công nhân đến phúng viếng lục tục rời đi, dì Xuân ra ngoài mua đồ ăn, trong rạp đám ma rách nát chỉ còn lại cô bé mồ côi đang thêm giấy vào chậu than một cách máy móc.
Chén sứ và nắp trên tay Trang vương chạm vào nhau, “keng” một tiếng giòn giã.
Khi Hề Bình nhìn cô bé, A Hưởng như cũng cảm nhận được, đối mặt với ánh mắt ngăn cách bởi thời không xa xôi của Hề Bình.
– Tên là Ngụy Hưởng?
Trình độ của Bàng Tiển không thể nhìn ra những minh văn xáo trộn kia sắp xếp kiểu gì, hắn chỉ biết vừa nãy cách hai bức tường mỏng dính, hắn không nghe được một chút âm thanh từ thư phòng phía nam.
Cô luôn cảm thấy mình đã nghe thấy một tiếng thở dài, cảm giác tủi thân không khỏi ùa lên, mũi cay cay.
– Thứ hai, “Ngụy Thành Hưởng ngoại thành Nam” này rất có thể có liên hệ mật thiết với tà ma kia… ít nhất thì chắc hẳn tà ma có thể nhìn thấy nàng ta bất cứ lúc nào, người của các ngươi khi điều tra nàng ta không được lại gần, bằng không nhất định sẽ đánh rắn động cỏ. Thứ ba, vì sao khi đoạt xá ở An Lạc Hương, tà ma kia lại chọn Sĩ Dung mà không phải những bán tiên khác? Nghe tôn trưởng kể lại, dường như có liên quan tới bùa đổi mạng của nữ kỹ kia, khi điều tra Ngụy Thành Hưởng đừng quên nữ kỹ đó. – Trang vương ngừng lại, rồi nói thêm – Còn một điểm, Bàng đô thống vừa nãy nhắc đến “tiểu quỷ áp sàng” và “dẫn hồn hương” ở Nam cương… hai thứ này đã tuyệt tích nhiều năm ở chợ đen, đối phương không những có được mà còn biết “bí pháp”, ta hoài nghi người này có uyên nguyên với phía nam. Nam cương có mỏ linh thạch thuộc địa hạt của Lan Thương kiếm phái năm đó.
Lúc này, sau lưng có người hỏi khẽ:
Bàng Tiển nhận thư, vừa nhìn nét chữ nắn nót cẩn trọng đã có cảm giác không giống Hề Bình viết, lại nhìn mở đầu và lạc khoản, phát hiện người gửi thư là một tiểu đệ tử tên “Khải”.
– Người nhà xin bớt đau buồn.
– Ngươi cảm nhận được gì rồi?
Trước mắt lại có vô số đôi mắt trông chờ, bên tai lại có tiếng bi ai như hồng thủy, rồi hắn mượn đôi mắt của tà ma, rủ tầm mắt xuống dưới lớp khói bụi, nhìn thấy A Hưởng.
A Hưởng giật nảy mình, nhảy bật dậy:
– Ai?
– Bản tọa đã thả hắn ra, – Thái Tuế bình tĩnh nói – sinh lão bệnh tử thôi mà, ngoại thành Nam rộng lớn, có mấy ai qua được ngũ tuần?
Hề Bình bỗng nhíu mày, hình ảnh trước mi tâm tan vỡ:
– Hồi nhỏ Sĩ Dung từng ở chỗ ta mấy năm, vì là con một của mẫu cữu, mà khi đó ta cũng tuổi trẻ khí thịnh, thấy hắn không tiến bộ bèn muốn quản giáo thay cha mẹ hắn, đây đều là mánh nhỏ khi đó hắn nghĩ ra để đấu với ta vì không muốn đọc sách.
Một người đàn ông đầu đội mũ trúc không biết đã tiến vào rạp đám ma từ lúc nào, đầu vai đậu một con quạ đen.
– Được, không biết ta có tư cách làm người dẫn đường của ngươi không?
Nhưng… nào ngờ, cả con người Chi sư thúc như quân tử móc ra từ sách cổ, vậy mà khi còn trẻ cũng chẳng phải người đứng đắn gì.
Người đàn ông không đáp lời, thắp hương cho người chết một cách cung kính, lại trầm giọng nói:
Nét bút trên mảnh giấy như trẻ con viết tháu, cầm thứ này đến Trừng Tịnh đường kiện cáo đồng môn muốn hại hắn… Diêu Khải cảm thấy còn không đáng tin bằng việc mình biến thành lệ quỷ đi báo thù.
– Người nhà xin bớt đau buồn.
Minh văn bậc ba như phủ quận vương dùng nhất định phải do chuyên gia tính sẵn giờ tốt ngày lành, mời xung quanh tạm lánh, xếp đặt theo phương pháp và trình tự cực kỳ nghiêm ngặt, trình tự sai một chút là có thể nổ hoa viên thành phế tích.
– Không phải ngươi nói muốn cứu ông ấy sao? – Hề Bình hỏi.
Người đàn ông không đáp lời, thắp hương cho người chết một cách cung kính, lại trầm giọng nói:
A Hưởng đáp lễ trong vô thức, trong lúc vô tình ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt dưới mũ trúc của đối phương – non nửa khuôn mặt người này như đã bị dịch toan ăn mòn, nửa mặt trái chỉ còn lớp da kéo căng, không còn mắt mày. Nhưng con mắt còn lại trên khuôn mặt khiếp người này dịu dàng mà u buồn, A Hưởng chạm phải đôi mắt như cha anh kia, không biết vì sao cũng không sợ lắm.
Trang vương thấy hắn đến cũng không đứng dậy, đùi đắp một tấm chăn dày, mỉm cười bảo:
– Ta nhận mật lệnh của Chi sư thúc nội môn mà tới, ngài ấy không cho ta nói với người khác, chỉ bảo ta tới tìm điện hạ.
Người đàn ông ôn tồn hỏi:
Bàng Tiển đáp lời xuyên qua tường viện, buông ô dưới mái hiên, đợi Bạch Lệnh mở cửa.
– Ồ?
Bức thư cầu cứu người nhà bằng giọng điệu lộn xộn, nói có chuyện không thể tưởng tượng nổi.
– Cô bé, vừa nãy có phải ngươi đã cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thái Tuế tinh quân không?
– Vương gia quá khiêm tốn. – Bàng Tiển nhanh chóng nhìn hết một lượt thư, chọn ra những từ mấu chốt bên trong, “An Lạc hương”, “chuyển sinh mộc”, “khai khiếu đoạt xá”.
A Hưởng lắp bắp kinh hãi, che thẻ bài chuyển sinh mộc trước ngực:
Minh văn của phủ Trang vương không có chỗ vượt quy định, xác thực đều là “minh văn bậc ba” do núi Huyền Ẩn ban tặng thống nhất, đổi lại là những Nhân Gian Hành Tẩu khác có lẽ không thể nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Nhưng vừa hay Bàng Tiền có chút hiểu biết với minh văn, liếc một cái đã nhìn ra vấn đề.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fC
– Ông là…
Trang vương ngừng lại, Bạch Lệnh lập tức phi thân ra ngoài, giây lát sau, gã cầm con cá sứ men xanh không ngừng nhảy tanh tách vào:
– Đêm hôm ấy, chính Thái Tuế tinh quân đã dẫn ta đến cứu giúp các ngươi. – Người đàn ông nói – Cô bé ngoan, đừng khóc, Thái Tuế đang nhìn đấy. Ngày sau ngươi ắt sẽ có thành tựu lớn. Ngươi tên gì?
Nụ cười như gió xuân trên mặt Trang vương tản đi, một đôi đồng tử đen kịt nhìn tới, khiến người ta nghĩ đến giếng sâu không thấy đáy.
Thái Tuế ngừng lại, nói một cách không rõ ràng:
Cô bé không biết mình có nên tin, có nên nói cảm ơn hay không, ấp úng:
– A Hưởng…
Hề Bình từ xa tít nhe một mồm toàn răng trắng nhởn cười với hắn.
Người đàn ông liếc nhìn họ trên bài vị:
– Thần hữu phó đô thống Thiên Cơ các Bàng Tiển, cầu kiến Trang vương điện hạ.
Hề Bình có thể báo chuyện cho Chi Tu cũng là hợp tình hợp lý, Bàng Tiển biết hắn có khóa thuần long. Cho dù Thái Tuế kia kỹ lưỡng khác người, hoặc là Hề Bình hành sự không cẩn thận bị đối phương phát hiện ra điều gì, Chi tướng quân ở đó cũng sẽ tận lực chắn cho hắn.
– Tên là Ngụy Hưởng?
– Thứ nhất, thần giả mạo này chắc là một người tuổi tác không quá lớn, xấp xỉ Chi tướng quân.
– Ngụy Thành Hưởng.
Người đàn ông như nở nụ cười:
Trang vương lại xua tay, nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy:
– Ông là…
– Được, không biết ta có tư cách làm người dẫn đường của ngươi không?
Hắn cũng không biết Chi Tu nghe có hiểu không, dù sao chắc Thái Tuế nghe không hiểu, chẳng may tà ma kia đặt tai mắt ở nơi hắn không biết thì cũng không đến nỗi lộ tẩy.
A Hưởng mù mờ:
Trang vương nhướng mày, lập tức liếc nhau với Bạch Lệnh.
– Đại thúc, dẫn ta đi đâu?
– Ừ. – Thái Tuế nói.
– Xuống lòng đất, rồi khoác áo lông vũ, trèo lên đầu cành, lên tiếng bất bình. – Người đàn ông nói nhẹ nhàng – Ngươi hãy nhớ câu này, “lửa lớn không dừng, ve kêu không dứt, thà chết đầu sương không trái lòng”.
Còn có những minh văn kia…
Hề Bình bỗng nhíu mày, hình ảnh trước mi tâm tan vỡ:
Bàng Tiển bèn nói:
– Tiền bối, ta không hiểu, cô nhóc kia còn chưa mọc đủ lông cánh, chẳng hiểu gì cả, ngươi nhận con bé làm môn đồ có tác dụng gì? Còn không bằng nhận đại cô nương ở cùng với con bé.
Một tiếng quát của hắn mang theo sức mạnh, trực tiếp đánh vỡ tấm chắn vô hình chế tạo từ minh văn trên cửa sổ thư phòng phía nam, truyền ra ngoài cửa sổ.
Thái Tuế ngừng lại, nói một cách không rõ ràng:
– Không phải bản tọa chọn con bé, là con bé đã chọn bản tọa – ngươi nên làm bài tập rồi.
Hề Bình “ờ” một tiếng không tình nguyện, như một con lừa lười đang kéo cối xay. Lúc kéo lê chuyển sinh mộc của mình, hắn không cẩn thận dính chu sa, rửa tay mất gần nửa năm, rồi tẩy trang cho thú Nhân Quả một cách rất không nghiêm túc, đòi trà mới rồi lại ăn trái cây, đến khi nghe thấy tiếng hừ lạnh của Thái Tuế, hắn mới tới ngồi trước bàn đọc sách một cách không tình nguyện, giở cuốn sách sư huynh bảo bọn hắn đọc.
A Hưởng giật nảy mình, nhảy bật dậy:
– Điện hạ, là thế tử tự nói với Chi sư thúc, bảo chúng ta tới tìm điện hạ.
Hề Bình ngẫm nghĩ trong lòng: hôm đầu hắn nghe thấy người ta nói chuyện, rõ ràng là tiếng “cứu ông nội” của A Hưởng. Giun đũa già tuyên bố mình được cô bé đánh thức, có lẽ là thật.
Cô bé này chắc chắn có chỗ đặc biệt, không phải bát tự thì là thể chất.
– Trưởng bối nội môn từng nghiệm tra Hề sư đệ và chuyển sinh mộc trong tay hắn, không phát hiện dị trạng, – Bàng Tiển là người thẳng thắn, kể hết tình hình Thái Tuế ở An Lạc hương bất kể lớn nhỏ cho Trang vương, rồi nói – Chi sư thúc đoán, tà ma này chắc hẳn không phải nguyên thần phụ thân bình thường. Những tà ma bọn ta bắt được khi trước cần dùng máu tươi của mình để đưa chữ vào trong chuyển sinh mộc khi gửi tin cho nhau, “Thái Tuế” này với tư cách tà thần chúng cung phụng dường như không cần bỏ máu khi liên hệ với chúng. Vương gia, ngươi thấy sao?
– Đạo tâm vốn cần phải không ngừng chất vấn, không ngừng tra hỏi, độ kiếp mới có thể hòa hợp, đạo tâm sợ bị người hỏi e rằng đến bản thân cũng không thể tin tưởng, chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Bàng mỗ ta không cho đó là điểm yếu.
Đại ác ma tự xưng “Thái Tuế”, còn nói chuyển sinh mộc là cây sống kèm của hắn, không sợ gió lớn thổi méo mồm, Hề Bình không tin lấy một chữ.
Chuyển sinh mộc có từ thời cổ, lại không phải giống mới đưa về từ hải ngoại. Nhưng tà ma này… thông qua thông tin có hạn, Hề Bình cảm thấy hắn hẳn là người cùng niên đại với Chi tướng quân.
Liền thấy Trang vương đã mở thư ra, nhanh chóng lướt qua một lượt rồi đưa Bàng Tiển.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fC
Mặt giun đũa già cũng lớn, lời lẽ căn bản không đặt người phàm vào trong mắt, hắn biết Chi Tu mà Chi Tu không biết hắn, nói rõ rằng khi hắn nhìn Chi Tu là “ngước nhìn”, ít nhất khi đó chắc hắn vẫn chưa vào huyền môn. Chi tướng quân bị bệnh từ khi còn trẻ, chừng ba mươi tuổi vào núi Huyền Ẩn, giun đũa già từng gặp y ở phàm gian, năm sinh chắc cũng không quá muộn.
Bạch Lệnh gục đầu rất thấp, không biết đâu ra sức mạnh mà bảo:
A Hưởng mù mờ:
Thực ra Hề Bình còn cảm thấy xuất thân của hắn không cao lắm, hơn nữa chắc là trường kỳ ẩn cư lánh đời – mỗi khi mỉa mai những thứ “xa xỉ vô độ” hắn đều nhắc đến Thê Phượng các, rất không đúng điệu.
Phải làm sao mới ổn đây?
Đại ác ma tự xưng “Thái Tuế”, còn nói chuyển sinh mộc là cây sống kèm của hắn, không sợ gió lớn thổi méo mồm, Hề Bình không tin lấy một chữ.
Nên Hề Bình mới dám lợi dụng sơ hở, để bán ngẫu dùng “mật âm” truyền tin cho Chi tướng quân.
– Tôn trưởng, người ta đều nói đạo tâm là mệnh mạch của tu sĩ, đạo tâm của ngươi đã bị ta biết, ngươi không sợ?
“Mật âm” là một bộ ám hiệu để đám con cháu quyền quý chơi bời lêu lổng truyền tin cho nhau, dùng khi gây sự phải trốn người lớn trong nhà, chia làm ba loại “cầm mật âm”, “tiêu mật âm” và “chỉ mật âm”. Trong đó, “chỉ mật âm” dùng ngón tay gõ thành tiết tấu để truyền tin, ngưỡng phổ biến thấp nhất, người dùng hơi nhiều, dễ lộ bí mật, nên sẽ đổi quy tắc định kỳ, ngược lại thì cầm và tiêu không thay đổi nhiều. Đêm hôm qua, Hề Bình đã thử dạy bán ngẫu mấy câu “tiêu mật âm”.
Thực ra Hề Bình còn cảm thấy xuất thân của hắn không cao lắm, hơn nữa chắc là trường kỳ ẩn cư lánh đời – mỗi khi mỉa mai những thứ “xa xỉ vô độ” hắn đều nhắc đến Thê Phượng các, rất không đúng điệu.
Hắn cũng không biết Chi Tu nghe có hiểu không, dù sao chắc Thái Tuế nghe không hiểu, chẳng may tà ma kia đặt tai mắt ở nơi hắn không biết thì cũng không đến nỗi lộ tẩy.
– Ngụy Thành Hưởng.
Về phần hắn bảo bán ngẫu nhét giấy vào trong chăn Diêu Khải, Hề Bình cũng coi là một “trò đùa ác thú vị”, viết lên thư nhà một cách tỉnh bơ, đại ma đầu quả nhiên chê hắn nhàm chán, căn bản không chú ý… cứ như vậy, về sau có thể viết một vài thứ khác trên giấy rồi.
“Xin lỗi người anh em, ngươi cứ coi như cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đi,” Hề Bình thầm nghĩ, “sau này ta sẽ đứng im một chỗ cho ngươi đánh một trận xả giận.”
Hắn đã bảo, hoàng đế Thái Minh sao lại ai đẹp mắt thì cho người đó tước vị, bệ hạ cũng không phải đoạn tụ! Thôi đại tiểu thư năm đó nào có hát bài “thấy sắc mờ mắt”, mà phải là “Hồng Phất dạ bôn”*!*Hồng Phất Nữ, nhân vật trong truyền thuyết Trung Hoa, nhìn thấy Lý Tịnh và Cầu Nhiệm Khách bất phàm, bèn nguyện gả cho Lý Tịnh và kết nghĩa với Cầu Nhiệm Khách, ba người cùng nhau thể hiện tài hoa trong thời loạn. Câu này chỉ mỹ nữ có mắt nhìn anh hùng.
– Ngươi cảm nhận được gì rồi?
Nhưng… nào ngờ, cả con người Chi sư thúc như quân tử móc ra từ sách cổ, vậy mà khi còn trẻ cũng chẳng phải người đứng đắn gì.
Hề Bình vừa khuấy một bụng đầy tâm địa dơ bẩn, vừa tùy tiện làm bừa bài tập – dù sao sư huynh có hỏi thì cũng có người giúp hắn gian lận.
– A Hưởng…
Hôm sau, Diêu Khải đến tháp Càn Khôn từ sáng sớm đã thấy Hề Bình đang bày bức điêu chuyển sinh mộc kia lên bàn, “trang điểm phong cách bà mối” đã lau, thú Nhân Quả kia bị Hề Bình vẽ lông mày cao thấp không đều, chấm tàn nhang quanh mũi.
Bạch Lệnh lập tức định biến thành người giấy ẩn đi, người vừa hóa giấy một nửa đã bị Trang vương cắt ngang nói:
Diêu Khải lập tức sởn hết gai ốc – chính hắn có lông mày cao thấp không đều, mặt có tàn nhang!
– Không phải bản tọa chọn con bé, là con bé đã chọn bản tọa – ngươi nên làm bài tập rồi.
– Không dám.
Học xong lớp tối, Diêu Khải chạy như bỏ trốn về viện chữ Khâu, lại kinh hồn táng đảm sờ được mảnh giấy thứ hai trong chăn.
Tà ma còn có tên có họ, Diêu nhị công tử bị người khác hù dọa một cái là gì cũng tin viết rằng: “Tên Ngụy Thành Hưởng, ẩn nấp ở ngoại thành phía nam!”
Sáng sớm rời giường tìm thấy tờ thứ ba trong giày…
Những lời ma quỷ phơi thây đầy giấy kia sắp dọa Diêu tiểu công tử phát điên rồi, cuối cùng, hắn không thể chịu đựng thêm nữa, lấy giấy Xích Tố ra khóc lóc viết thư cho người nhà xin giúp đỡ, nửa đêm lẳng lặng thả xuống ao nước nhỏ sau phòng.
Diêu tiểu công tử hôm qua mới gặp ác mộng, mơ thấy họ Hề kia chọc một cọng rơm lên đầu hắn, khoét óc hắn ra uống, còn chê không bỏ đường!
Minh văn bác đại tinh thâm, có lẽ chỉ có đại thần Bàn Cổ sinh ra trong hỗn độn và tự tay phân chia đất trời mới dám nói hiểu. Có người thậm chí còn cho rằng minh văn là nền móng của gió thổi mây bay và sông trôi về biển trên thế gian.
Diêu Khải thả thư xong về phòng, bán ngẫu Hề Duyệt bèn lách người ra từ sau cây, phủi sạch giày rồi về phòng Hề Bình như không có việc gì.
“Mật âm” là một bộ ám hiệu để đám con cháu quyền quý chơi bời lêu lổng truyền tin cho nhau, dùng khi gây sự phải trốn người lớn trong nhà, chia làm ba loại “cầm mật âm”, “tiêu mật âm” và “chỉ mật âm”. Trong đó, “chỉ mật âm” dùng ngón tay gõ thành tiết tấu để truyền tin, ngưỡng phổ biến thấp nhất, người dùng hơi nhiều, dễ lộ bí mật, nên sẽ đổi quy tắc định kỳ, ngược lại thì cầm và tiêu không thay đổi nhiều. Đêm hôm qua, Hề Bình đã thử dạy bán ngẫu mấy câu “tiêu mật âm”.
– Xuống lòng đất, rồi khoác áo lông vũ, trèo lên đầu cành, lên tiếng bất bình. – Người đàn ông nói nhẹ nhàng – Ngươi hãy nhớ câu này, “lửa lớn không dừng, ve kêu không dứt, thà chết đầu sương không trái lòng”.
Kim Bình âm u mấy ngày đã đổ một trận mưa tẩy trần.
Cô bé không biết mình có nên tin, có nên nói cảm ơn hay không, ấp úng:
Nên Hề Bình mới dám lợi dụng sơ hở, để bán ngẫu dùng “mật âm” truyền tin cho Chi tướng quân.
– Tự xưng “Thái Tuế”? – Trang vương xoa mi tâm – Ngươi nói tên… tà thần nửa Thiền Thuế bị một cây quạt của Sĩ Dung quấn vào minh văn rút long mạch?
– Đại tuyển hôm đó bản vương vì bệnh nhẹ nên không đến Thiên Cơ các, không có duyên xem Chi tướng quân có phong thái bực nào mà đến hỗn thế ma vương nhà chúng ta cũng thu phục được. Nếu tên hỗn láo kia đã khai báo rõ ràng, ta cũng không có gì để lấp liếm…
Bạch Lệnh gục đầu rất thấp, không biết đâu ra sức mạnh mà bảo:
Hề Bình muốn bức hại hắn, Diêu Khải không nghi ngờ chút nào, tin ngay tại chỗ.
– Đây là tin tức do “đinh” của chúng ta trong Thiên Cơ các truyền ra, thuộc hạ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, lại cố ý sai người nói bóng nói gió với vệ trưởng Triệu Dự, đại khái có thể kiểm chứng.
– Sư thúc nói, vì chúng ta nhất thời không tra xét nên đã khiến tà ma ở ngoài thành Nam khi ấy chạy mất, không biết đã dùng tà pháp gì để bám lên người Hề sư đệ, đến tai mắt của đại trưởng công chúa Đoan Duệ cũng bị lừa. May mà sư đệ chưa mở linh khiếu, con người cũng nhanh nhạy, bèn nghĩ báo chuyện này cho sư thúc, cũng nói có cách truyền tin cho điện hạ, bảo chúng ta tới tìm điện hạ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fC
Trang vương nhíu mày, không lên tiếng.
Hôm sau, Diêu Khải đến tháp Càn Khôn từ sáng sớm đã thấy Hề Bình đang bày bức điêu chuyển sinh mộc kia lên bàn, “trang điểm phong cách bà mối” đã lau, thú Nhân Quả kia bị Hề Bình vẽ lông mày cao thấp không đều, chấm tàn nhang quanh mũi.
Bản thân cái vị truyền tin này vẫn còn mù mờ không hay biết!
Bạch Lệnh:
– Thuộc hạ làm việc không tốt…
“Khải” nói, trong tay Hề Bình có quái thú chuyển sinh mộc, đã họa nó thành dáng vẻ của mình, quỷ dị vô cùng – hắn vừa nhìn bức điêu gỗ kia là thấy ngực khó chịu, thở không ra hơi. Có cao nhân nặc danh cho hắn biết, bức điêu gỗ kia dùng để ếm bùa trấn, chỉ đợi hắn mở linh khiếu một cái là sẽ có thể dẫn yêu tà đoạt xá hắn, Hề gia đã thuê tà ma bày sẵn tế đàn ở An Lạc hương, muốn ra tay từ hắn để mưu hại thái tử.
Trang vương lại xua tay, nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy:
Bạch Lệnh lẳng lặng dâng trà, Trang vương liếc Bạch Lệnh một cái, ý tứ sâu xa cười bảo:
– Cách nói này của ngươi ngược lại làm ta nhớ đến “người ở đó”.
Bạch Lệnh sững sờ:
– Ngài nói không… ai!
Một tiếng quát của hắn mang theo sức mạnh, trực tiếp đánh vỡ tấm chắn vô hình chế tạo từ minh văn trên cửa sổ thư phòng phía nam, truyền ra ngoài cửa sổ.
– Phải, bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ bảo vệ sư đệ chu toàn, – Bàng Tiển nói – điện hạ thần thông quảng đại, đến đạo tâm của ta cũng có thể vạch trần, chắc hẳn đã biết tà ma kia tự xưng “Thái Tuế”, Thăng Linh viên mãn, tuy tu vi và thực lực rất không tương đồng, nhưng có vài thủ đoạn cực kỳ cổ quái. Người ở trong tay hắn, chúng ta không dám tùy tiện kinh động tà ma kia. Sư thúc đã về nội môn xin tiên khí, nhưng trước tiên chúng ta phải tra ra chân thân và tên thật của tà ma kia, mới biết làm thế nào để tách hắn khỏi người Hề sư đệ. Điện hạ, nếu phía ngài có tin tức, có thể giúp chúng ta một tay không?
Tấm chắn minh văn vừa vỡ, tiếng gió và tiếng mưa “ào” một cái quét vào trong phòng, ngay sau đó có người cất cao giọng nói:
– Thần hữu phó đô thống Thiên Cơ các Bàng Tiển, cầu kiến Trang vương điện hạ.
Về phần hắn bảo bán ngẫu nhét giấy vào trong chăn Diêu Khải, Hề Bình cũng coi là một “trò đùa ác thú vị”, viết lên thư nhà một cách tỉnh bơ, đại ma đầu quả nhiên chê hắn nhàm chán, căn bản không chú ý… cứ như vậy, về sau có thể viết một vài thứ khác trên giấy rồi.
Trang vương nhướng mày, lập tức liếc nhau với Bạch Lệnh.
Bạch Lệnh lập tức định biến thành người giấy ẩn đi, người vừa hóa giấy một nửa đã bị Trang vương cắt ngang nói:
– Không cần, “đạo tâm phá chướng” của Bàng đô thống đã thành, ngươi không thể trốn khỏi mắt hắn. Tôn trưởng, mời vào.
Trang vương trầm mặc trong giây lát, cười hơi cổ quái, gằn từng chữ:
Bàng Tiển đáp lời xuyên qua tường viện, buông ô dưới mái hiên, đợi Bạch Lệnh mở cửa.
Y còn chưa nói xong, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nước kỳ lạ.
Khuôn mặt hắn tám gió thổi không động, trong lòng lại ngạc nhiên: trừ Chi tướng quân, đến giờ không ai biết đạo tâm hắn đã thành, người phàm Trang vương này sao lại nhìn ra? Còn mở miệng nói toạc đạo tâm của hắn?
Còn có những minh văn kia…
Minh văn của phủ Trang vương không có chỗ vượt quy định, xác thực đều là “minh văn bậc ba” do núi Huyền Ẩn ban tặng thống nhất, đổi lại là những Nhân Gian Hành Tẩu khác có lẽ không thể nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Nhưng vừa hay Bàng Tiền có chút hiểu biết với minh văn, liếc một cái đã nhìn ra vấn đề.
Minh văn bác đại tinh thâm, có lẽ chỉ có đại thần Bàn Cổ sinh ra trong hỗn độn và tự tay phân chia đất trời mới dám nói hiểu. Có người thậm chí còn cho rằng minh văn là nền móng của gió thổi mây bay và sông trôi về biển trên thế gian.
Một chữ minh văn rơi xuống thậm chí có thể thay đổi nóng lạnh, khiến đỗ quyên nở trên tuyết trắng, hoa sương đóng băng dưới ánh nắng chói chang. Mỗi một nét của minh văn nhất định phải cực kỳ chính xác, dài thêm một ly đều có thể xảy ra chuyện lớn. Thậm chí người ghi khắc khác nhau, thời gian địa điểm ghi khắc khác nhau, hình thái của chữ minh văn đều sẽ thay đổi.
Minh văn cần điều động chân nguyên của người ghi khắc, chỉ tu sĩ Trúc Cơ mới làm được. Nhưng chín phần mười số tu sĩ Trúc Cơ đừng nói đến khắc, có thể nhìn và hiểu đại khái minh văn bậc ba đã là không tồi. Dù có là tu sĩ chuyên nghiên cứu minh văn, học một trăm năm có khi một chữ minh văn bậc bốn đơn giản cũng khắc không xong.
Trang vương nhìn hắn một cái thâm sâu:
Minh văn bậc ba như phủ quận vương dùng nhất định phải do chuyên gia tính sẵn giờ tốt ngày lành, mời xung quanh tạm lánh, xếp đặt theo phương pháp và trình tự cực kỳ nghiêm ngặt, trình tự sai một chút là có thể nổ hoa viên thành phế tích.
Nhưng trình tự minh văn trong thư phòng phía nam phủ Trang vương này hoàn toàn không đúng, rõ ràng đã bị người ta sắp xếp lại!
Trình độ của Bàng Tiển không thể nhìn ra những minh văn xáo trộn kia sắp xếp kiểu gì, hắn chỉ biết vừa nãy cách hai bức tường mỏng dính, hắn không nghe được một chút âm thanh từ thư phòng phía nam.
– Tiền bối, hôm qua hình như ta thấy ông nội A Hưởng chết rồi.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fC
So với những thứ này, ám vệ có thể nghiêm khắc coi là “tà ma” bên cạnh Trang vương chẳng là gì cả.
Trang vương thấy hắn đến cũng không đứng dậy, đùi đắp một tấm chăn dày, mỉm cười bảo:
Nhưng vừa quay người nhìn thấy bức điêu chuyển sinh mộc trên bàn đọc sách, hắn dường như lại trở nên suy sụp, hạt trong miệng còn chưa nhổ, nét cười trong mắt hắn đã bốc hơi hết.
– Vương gia, có thư thật!
– Ta ốm yếu từ nhỏ, trời vừa mưa dầm là thường bị đau chân, thứ cho không thể đứng dậy nghênh đón, tôn trưởng tha lỗi.
Bàng Tiển vội vàng nói khách khí:
Những lời ma quỷ phơi thây đầy giấy kia sắp dọa Diêu tiểu công tử phát điên rồi, cuối cùng, hắn không thể chịu đựng thêm nữa, lấy giấy Xích Tố ra khóc lóc viết thư cho người nhà xin giúp đỡ, nửa đêm lẳng lặng thả xuống ao nước nhỏ sau phòng.
– Không dám.
Bạch Lệnh lẳng lặng dâng trà, Trang vương liếc Bạch Lệnh một cái, ý tứ sâu xa cười bảo:
– Ta ốm yếu từ nhỏ, trời vừa mưa dầm là thường bị đau chân, thứ cho không thể đứng dậy nghênh đón, tôn trưởng tha lỗi.
– Tôn trưởng một thân một mình đến chỗ ta chắc hẳn không phải để “hóa vàng”, không biết có gì chỉ giáo?
Học xong lớp tối, Diêu Khải chạy như bỏ trốn về viện chữ Khâu, lại kinh hồn táng đảm sờ được mảnh giấy thứ hai trong chăn.
Đối phương không biết nông sâu, Bàng Tiển dứt khoát không vòng vo:
Bàng Tiển nói:
– Ta nhận mật lệnh của Chi sư thúc nội môn mà tới, ngài ấy không cho ta nói với người khác, chỉ bảo ta tới tìm điện hạ.
Người đàn ông liếc nhìn họ trên bài vị:
Ngón tay đặt trên đầu gối của Trang vương co lại:
– Ồ?
Bàng Tiển nói:
Bàng Tiển đọc xong thư, lại không nhịn được nhìn Trang vương, thầm nghĩ: Hề hầu gia không đơn giản.
– Liên quan đến chuyện của thế tử Vĩnh Ninh hầu.
– Đêm hôm ấy, chính Thái Tuế tinh quân đã dẫn ta đến cứu giúp các ngươi. – Người đàn ông nói – Cô bé ngoan, đừng khóc, Thái Tuế đang nhìn đấy. Ngày sau ngươi ắt sẽ có thành tựu lớn. Ngươi tên gì?
Nụ cười như gió xuân trên mặt Trang vương tản đi, một đôi đồng tử đen kịt nhìn tới, khiến người ta nghĩ đến giếng sâu không thấy đáy.
Cơn đau quặn qua đi, Diêu tiểu công tử vội vàng kiểm tra một lượt cửa nẻo phòng mình, cuối cùng lấy hết dũng khí mở hé cửa sổ phía bắc thư phòng ngó ra ngoài. Cũng không biết sao lại khéo đến vậy, Hề Bình đang đổ bã trà vào hốc cây hoa quế ngoài cửa sổ, hai người cách nửa cái viện đối mắt với nhau.
– Hề Sĩ Dung lại nghịch ngợm gì ở Tiềm Tu tự rồi? Tiên môn không cần khách khí, phạm lỗi cứ đánh là được. – Y nhận chén trà Bạch Lệnh đưa lên, nói chuyện một cách ôn hòa và mệt mỏi như không thể chịu đựng một tiếng giật giọng – Hơn nữa ta nào có quản được hắn? Tôn trưởng nên đi tìm Vĩnh Ninh hầu gia mới đúng.
– Tự xưng “Thái Tuế”? – Trang vương xoa mi tâm – Ngươi nói tên… tà thần nửa Thiền Thuế bị một cây quạt của Sĩ Dung quấn vào minh văn rút long mạch?
Bàng Tiển bèn nói:
– Điện hạ, là thế tử tự nói với Chi sư thúc, bảo chúng ta tới tìm điện hạ.
Chén sứ và nắp trên tay Trang vương chạm vào nhau, “keng” một tiếng giòn giã.
– Sư thúc nói, vì chúng ta nhất thời không tra xét nên đã khiến tà ma ở ngoài thành Nam khi ấy chạy mất, không biết đã dùng tà pháp gì để bám lên người Hề sư đệ, đến tai mắt của đại trưởng công chúa Đoan Duệ cũng bị lừa. May mà sư đệ chưa mở linh khiếu, con người cũng nhanh nhạy, bèn nghĩ báo chuyện này cho sư thúc, cũng nói có cách truyền tin cho điện hạ, bảo chúng ta tới tìm điện hạ.
Bàng Tiển mặt không đổi sắc, nói không vấp nửa chữ:
Trang vương trầm mặc trong giây lát, cười hơi cổ quái, gằn từng chữ:
– Hắn rất… tín nhiệm tiên môn nhỉ.
Trong mắt người nhà họ Diêu, quý phi Hề thị chính là yêu phi, Hề gia chính là động yêu tinh chuyên sản xuất yêu ma quỷ quái. Về phần tên Hề Bình kia, Diêu Khải cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình cũng chưa bao giờ kìm nén được một phát rắm thối!
– Phải, bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ bảo vệ sư đệ chu toàn, – Bàng Tiển nói – điện hạ thần thông quảng đại, đến đạo tâm của ta cũng có thể vạch trần, chắc hẳn đã biết tà ma kia tự xưng “Thái Tuế”, Thăng Linh viên mãn, tuy tu vi và thực lực rất không tương đồng, nhưng có vài thủ đoạn cực kỳ cổ quái. Người ở trong tay hắn, chúng ta không dám tùy tiện kinh động tà ma kia. Sư thúc đã về nội môn xin tiên khí, nhưng trước tiên chúng ta phải tra ra chân thân và tên thật của tà ma kia, mới biết làm thế nào để tách hắn khỏi người Hề sư đệ. Điện hạ, nếu phía ngài có tin tức, có thể giúp chúng ta một tay không?
Hồng Phất Nữ, nhân vật trong truyền thuyết Trung Hoa, nhìn thấy Lý Tịnh và Cầu Nhiệm Khách bất phàm, bèn nguyện gả cho Lý Tịnh và kết nghĩa với Cầu Nhiệm Khách, ba người cùng nhau thể hiện tài hoa trong thời loạn. Câu này chỉ mỹ nữ có mắt nhìn anh hùng.
Trang vương ngước mắt:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fC
– Tôn trưởng, người ta đều nói đạo tâm là mệnh mạch của tu sĩ, đạo tâm của ngươi đã bị ta biết, ngươi không sợ?
Bàng Tiển mặt không đổi sắc, nói không vấp nửa chữ:
– Đạo tâm vốn cần phải không ngừng chất vấn, không ngừng tra hỏi, độ kiếp mới có thể hòa hợp, đạo tâm sợ bị người hỏi e rằng đến bản thân cũng không thể tin tưởng, chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Bàng mỗ ta không cho đó là điểm yếu.
Trang vương nhìn hắn một cái thâm sâu:
– Tôn trưởng, tư chất của ngươi không vào nội môn thật đáng tiếc.
Nhưng trình tự minh văn trong thư phòng phía nam phủ Trang vương này hoàn toàn không đúng, rõ ràng đã bị người ta sắp xếp lại!
Nói xong, y xốc tấm chăn đắp trên đùi rồi đứng dậy, cuối cùng cũng đáp lễ lại Bàng Tiển:
Lúc này, sau lưng có người hỏi khẽ:
– Đại tuyển hôm đó bản vương vì bệnh nhẹ nên không đến Thiên Cơ các, không có duyên xem Chi tướng quân có phong thái bực nào mà đến hỗn thế ma vương nhà chúng ta cũng thu phục được. Nếu tên hỗn láo kia đã khai báo rõ ràng, ta cũng không có gì để lấp liếm…
Y còn chưa nói xong, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nước kỳ lạ.
Trang vương ngừng lại, Bạch Lệnh lập tức phi thân ra ngoài, giây lát sau, gã cầm con cá sứ men xanh không ngừng nhảy tanh tách vào:
Minh văn cần điều động chân nguyên của người ghi khắc, chỉ tu sĩ Trúc Cơ mới làm được. Nhưng chín phần mười số tu sĩ Trúc Cơ đừng nói đến khắc, có thể nhìn và hiểu đại khái minh văn bậc ba đã là không tồi. Dù có là tu sĩ chuyên nghiên cứu minh văn, học một trăm năm có khi một chữ minh văn bậc bốn đơn giản cũng khắc không xong.
– Vương gia, có thư thật!
Cô bé này chắc chắn có chỗ đặc biệt, không phải bát tự thì là thể chất.
Cá Xích Tố?
Bàng Tiển ngây người, thầm nghĩ sao lại nghèo kiết như thế, chẳng lẽ bán ngẫu ăn cho Hề Bình nghèo rớt mùng tơi thật rồi?
Diêu Khải thả thư xong về phòng, bán ngẫu Hề Duyệt bèn lách người ra từ sau cây, phủi sạch giày rồi về phòng Hề Bình như không có việc gì.
Liền thấy Trang vương đã mở thư ra, nhanh chóng lướt qua một lượt rồi đưa Bàng Tiển.
Bàng Tiển nhận thư, vừa nhìn nét chữ nắn nót cẩn trọng đã có cảm giác không giống Hề Bình viết, lại nhìn mở đầu và lạc khoản, phát hiện người gửi thư là một tiểu đệ tử tên “Khải”.
Bức thư cầu cứu người nhà bằng giọng điệu lộn xộn, nói có chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Khải” nói, trong tay Hề Bình có quái thú chuyển sinh mộc, đã họa nó thành dáng vẻ của mình, quỷ dị vô cùng – hắn vừa nhìn bức điêu gỗ kia là thấy ngực khó chịu, thở không ra hơi. Có cao nhân nặc danh cho hắn biết, bức điêu gỗ kia dùng để ếm bùa trấn, chỉ đợi hắn mở linh khiếu một cái là sẽ có thể dẫn yêu tà đoạt xá hắn, Hề gia đã thuê tà ma bày sẵn tế đàn ở An Lạc hương, muốn ra tay từ hắn để mưu hại thái tử.
– Liên quan đến chuyện của thế tử Vĩnh Ninh hầu.
Tà ma còn có tên có họ, Diêu nhị công tử bị người khác hù dọa một cái là gì cũng tin viết rằng: “Tên Ngụy Thành Hưởng, ẩn nấp ở ngoại thành phía nam!”
– Sẽ đưa tới trước án của tôn trưởng ngay khi có thể. – Trang vương không đeo nụ cười giả như vẽ lên mặt nữa – Sĩ Dong giao phó cho chư vị tôn trưởng.
Bàng Tiển: …
Hề Bình có thể báo chuyện cho Chi Tu cũng là hợp tình hợp lý, Bàng Tiển biết hắn có khóa thuần long. Cho dù Thái Tuế kia kỹ lưỡng khác người, hoặc là Hề Bình hành sự không cẩn thận bị đối phương phát hiện ra điều gì, Chi tướng quân ở đó cũng sẽ tận lực chắn cho hắn.
Trang vương nhíu mày, không lên tiếng.
Nhưng tên nhóc này làm thế nào mà khiến một đồng môn rõ ràng là không hợp nhau truyền tin ra ngoài thay hắn?
Bản thân cái vị truyền tin này vẫn còn mù mờ không hay biết!
Bàng Tiển đọc xong thư, lại không nhịn được nhìn Trang vương, thầm nghĩ: Hề hầu gia không đơn giản.
Hắn đã bảo, hoàng đế Thái Minh sao lại ai đẹp mắt thì cho người đó tước vị, bệ hạ cũng không phải đoạn tụ! Thôi đại tiểu thư năm đó nào có hát bài “thấy sắc mờ mắt”, mà phải là “Hồng Phất dạ bôn”*!
*Hồng Phất Nữ, nhân vật trong truyền thuyết Trung Hoa, thấy Lý Tịnh và Cầu Nhiệm Khách bất phàm bèn nguyện gả cho Lý Tịnh và kết nghĩa với Cầu Nhiệm Khách, ba người cùng nhau thể hiện tài hoa trong thời loạn. Câu này chỉ mỹ nữ có mắt nhìn anh hùng.
Kim Bình âm u mấy ngày đã đổ một trận mưa tẩy trần.
Trang vương vừa nhìn ánh mắt hắn liền biết Bàng Tiển đã nghĩ quá:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-fC
– Hồi nhỏ Sĩ Dung từng ở chỗ ta mấy năm, vì là con một của mẫu cữu, mà khi đó ta cũng tuổi trẻ khí thịnh, thấy hắn không tiến bộ bèn muốn quản giáo thay cha mẹ hắn, đây đều là mánh nhỏ khi đó hắn nghĩ ra để đấu với ta vì không muốn đọc sách.
– Vương gia quá khiêm tốn. – Bàng Tiển nhanh chóng nhìn hết một lượt thư, chọn ra những từ mấu chốt bên trong, “An Lạc hương”, “chuyển sinh mộc”, “khai khiếu đoạt xá”.
– Trưởng bối nội môn từng nghiệm tra Hề sư đệ và chuyển sinh mộc trong tay hắn, không phát hiện dị trạng, – Bàng Tiển là người thẳng thắn, kể hết tình hình Thái Tuế ở An Lạc hương bất kể lớn nhỏ cho Trang vương, rồi nói – Chi sư thúc đoán, tà ma này chắc hẳn không phải nguyên thần phụ thân bình thường. Những tà ma bọn ta bắt được khi trước cần dùng máu tươi của mình để đưa chữ vào trong chuyển sinh mộc khi gửi tin cho nhau, “Thái Tuế” này với tư cách tà thần chúng cung phụng dường như không cần bỏ máu khi liên hệ với chúng. Vương gia, ngươi thấy sao?
Trang vương không nói chen, lắng nghe cẩn thận xong mới chậm rãi nói:
Diêu Khải đập “beng” một phát lên cửa sổ, khóc không ra nước mắt: Hỏng rồi, hồ ly tinh bắt đầu mài răng cả rồi!
Chuyển sinh mộc có từ thời cổ, lại không phải giống mới đưa về từ hải ngoại. Nhưng tà ma này… thông qua thông tin có hạn, Hề Bình cảm thấy hắn hẳn là người cùng niên đại với Chi tướng quân.
– Thứ nhất, thần giả mạo này chắc là một người tuổi tác không quá lớn, xấp xỉ Chi tướng quân.
Bàng Tiển ngây người – Chi Tu cũng nói như vậy.
Nói xong, y xốc tấm chăn đắp trên đùi rồi đứng dậy, cuối cùng cũng đáp lễ lại Bàng Tiển:
– Thứ hai, “Ngụy Thành Hưởng ngoại thành Nam” này rất có thể có liên hệ mật thiết với tà ma kia… ít nhất thì chắc hẳn tà ma có thể nhìn thấy nàng ta bất cứ lúc nào, người của các ngươi khi điều tra nàng ta không được lại gần, bằng không nhất định sẽ đánh rắn động cỏ. Thứ ba, vì sao khi đoạt xá ở An Lạc Hương, tà ma kia lại chọn Sĩ Dung mà không phải những bán tiên khác? Nghe tôn trưởng kể lại, dường như có liên quan tới bùa đổi mạng của nữ kỹ kia, khi điều tra Ngụy Thành Hưởng đừng quên nữ kỹ đó. – Trang vương ngừng lại, rồi nói thêm – Còn một điểm, Bàng đô thống vừa nãy nhắc đến “tiểu quỷ áp sàng” và “dẫn hồn hương” ở Nam cương… hai thứ này đã tuyệt tích nhiều năm ở chợ đen, đối phương không những có được mà còn biết “bí pháp”, ta hoài nghi người này có uyên nguyên với phía nam. Nam cương có mỏ linh thạch thuộc địa hạt của Lan Thương kiếm phái năm đó.
Một người đàn ông đầu đội mũ trúc không biết đã tiến vào rạp đám ma từ lúc nào, đầu vai đậu một con quạ đen.
– Hề Sĩ Dung lại nghịch ngợm gì ở Tiềm Tu tự rồi? Tiên môn không cần khách khí, phạm lỗi cứ đánh là được. – Y nhận chén trà Bạch Lệnh đưa lên, nói chuyện một cách ôn hòa và mệt mỏi như không thể chịu đựng một tiếng giật giọng – Hơn nữa ta nào có quản được hắn? Tôn trưởng nên đi tìm Vĩnh Ninh hầu gia mới đúng.
Bàng Tiển hít sâu một hơi, quyết định kiên trì với phán đoán của mình, không nghe lời mê hoặc của Trang vương – cả họ Hề thị tuyệt đối không đơn giản.
Hề Bình ngẫm nghĩ trong lòng: hôm đầu hắn nghe thấy người ta nói chuyện, rõ ràng là tiếng “cứu ông nội” của A Hưởng. Giun đũa già tuyên bố mình được cô bé đánh thức, có lẽ là thật.
– Bọn ta sẽ đi điều tra, phía vương gia có thêm tin tức gì…
– Sẽ đưa tới trước án của tôn trưởng ngay khi có thể. – Trang vương không đeo nụ cười giả như vẽ lên mặt nữa – Sĩ Dong giao phó cho chư vị tôn trưởng.
Tui có nên bất ngờ khi biết họ Hề kia đại trí giả ng.u ko nhỉ?
ThíchThích