THÁI TUẾ – CHƯƠNG 24

RỒNG CẮN ĐUÔI – 11

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Hề Bình không để ý đến việc thương xót người khác.

Lúc này, trong lòng hắn có một suy đoán khiến người ta lạnh thấu tim – liên quan đến việc vì sao Thái Tuế lại bám lên người hắn.

Đầu A Hưởng “ong” một tiếng, đầu gối mềm nhũn, bị Xuân Anh túm tóc lôi dậy:

Đại trưởng công chúa nói muốn đến giảng kinh không biết có việc gì mà chậm trễ. Các đệ tử lại rơi vào tay La Thanh Thạch.

Hôm đó ở An Lạc hương, trừ hắn thì một đám Nhân Gian Hành Tẩu đều là bán tiên Khai Khiếu kỳ.

Bàng Tiển thở một hơi đục ngầu, vừa định nói thì nghe thấy tiếng hét thê lương trong một túp lều phía xa:

– Ngài cảm thấy chuyện của Thiên Cơ các có liên quan đến thế tử sao? – Bạch Lệnh lại hỏi – Vương gia, như thuộc hạ nhìn nhận, bức thư hồi âm kia của thế tử không có gì không thỏa… nhưng phải nhắc hắn đừng đề cập đến tên cao thủ Trúc Cơ trên tiên khí giáng cấp mới được. Ngài có…

Hề Bình đã có thêm không ít kiến thức ở Tiềm Tu tự, đã biết rằng chỉ có người phàm mới thấy những tôn trưởng Thiên Cơ các kia là lợi hại, trong mắt đại năng Thăng Linh họ không khác gì người phàm cả. Nếu đã vậy, khi ấy sao Thái Tuế không chọn một “bán tiên” có thể trực tiếp “đoạt xá”, mà cứ nhất định phải đợi hắn mở linh khiếu?

– Nếu ngươi không yên tâm, ngày mai gặp đại trưởng công chúa có thể giao cho bản tọa ứng phó, không cần sợ.

Chẳng may hắn là tên đần mà “cây thông cống như ý cát tường” không thông được thì sao?

Chuyện gì thế này, nói lý với ai?

Bàng Tiển bước ra từ sâu trong làn sương dày đặc của ngoại thành Nam, đưa tay phẩy khói bụi sặc sụa. Hắn còn chưa kịp quan sát kỹ xung quanh, một cái bóng gầy ốm đã đột ngột lao ra từ trong ngõ tối.

Thậm chí… nhìn nhận tại thời điểm ấy, hắn căn bản không thể được chọn vào Tiềm Tu tự.

Hề Bình suy nghĩ chuyện này cả trăm lần vẫn không tài nào hiểu được, mãi cho đến vừa nãy, hắn nghe đại ma đầu bảo A Hưởng lập lời thề.

Ông già đã không còn dạng người, chân sưng phù to như cái xuồng, ngũ quan chôn dưới máu thịt bị lật tung, mấy tạp dịch dùng giá đỡ khiêng ông về. Lồng ngực ông phập phồng vừa nhanh vừa nông, gọi cũng không phản ứng, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Tất cả môn đồ đều phải dâng hiến tất cả không được giữ lại chút gì cho ma đầu, vậy thì “mạng khi còn sống, xác khi đã chết” của Trần Bạch Thược đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Thân thể tóc da của nàng tuy là trời sinh cha mẹ nuôi, bản thân lại chỉ còn quyền sử dụng, lưu lạc và trở thành “khách trọ”.

– Ta không có ý đó, tiền bối, ta… ta sợ mà. Khi đó Thiên Cơ các đã lấy được thẻ bài chuyển sinh mộc của hội Tương Ly… Trần tỷ tỷ, chúng ta vừa làm ra động tĩnh lớn như vậy, nói không chừng đã kinh động đến Thiên Cơ các, vậy thì nội môn chắc chắc cũng biết rồi! Hôm nay ta còn trơ mặt đòi người ta tượng chuyển sinh mộc ở Yên Hải lâu, chuyện này…

Phản ứng căng thẳng đột ngột của cơ thể hắn không thể qua mắt “chủ nhà”, giọng nói như rắn rết của tà ma vang lên bên tai hắn:

Vậy nàng dùng một giọt máu đầu tim để đổi mạng mình cho Hề Bình, chẳng phải có nghĩa… cái mạng được đổi này cũng thuộc về đại ác ma?

Khi ấy cô xách viên gạch xông vào nhà Lã đốc công, tính liều mạng với người ta. Nhưng cô có liều cả cái mạng cũng không được bao nhiêu sức lực. Dù Lã đốc công bình thường chẳng lao động gì và còn bị tửu sắc khoét rỗng một nửa, thì một cô bé mười bốn mười lăm tuổi cũng không phải đối thủ.

Cảm giác gông cùm quen thuộc truyền tới từ mỗi khớp xương, Thái Tuế không buồn chào hỏi đã tiếp quản thân thể Hề Bình.

Thái Tuế suýt nữa bị Chiếu Đình băm thành nhân sủi cảo, cho đến khi A Hưởng tình cờ nhỏ máu vào chuyển sinh mộc đánh thức hắn, cũng có nghĩa là, rất có khả năng hắn không hề cố ý chọn Hề Bình, mà là tự động “về vị trí”.

Đi một vòng ngoại thành Nam, mây trắng tức khắc biến thành chó xám*, Bàng Tiển cảm thấy lỗ mũi mình bị hun đầy tro bụi.*Xuất phát từ câu “Thiên thượng phù vân như bạch y / Tư tu cải biến như thương cẩu.” của Đỗ Phủ, nghĩa là “mây trôi trên trời tựa áo trắng, trong chốc lát đã biến thành như chó xám.”, hàm ý thế sự biến đổi huyền ảo không lường.

Hề Bình vốn cho rằng đại ác ma muốn “tu hú chiếm tổ”, ai ngờ người ta lại chỉ muốn “khách trọ” ở lỳ không chịu đi là hắn thanh toán trả phòng!

Hắn mặt trầm như nước cung tiễn thánh thú mệt đến thè lưỡi, sau đó bực bội quay đầu, nhìn về phía những “thành quả” vô dụng mà đám thánh thú bới ra – đuổi kịp một băng đào mộ, lôi ra mấy kẻ chuyên bán bánh bao tẩm máu người, hắc điếm bán mỡ từ xác chết và thuốc cấm, lục được mấy bộ thi thể gái điếm đã bốc mùi từ trong mấy ngóc ngách xó xỉnh, nhặt được một bộ hài cốt sơ sinh trong ổ chó… chỉ riêng xương đùi đã có mấy chiếc, còn không phải của con người.

– Ta không có ý bảo ngươi lẻn vào Tiềm Tu tự, mà ngươi có vào cũng vô dụng. – Trang vương ngồi xuống, càng là lúc nguy cấp, vẻ mặt của y dường như lại càng bình tĩnh – Tà ma phụ thân chắc chắn còn phát hiện ra ngươi sớm hơn hắn, giết hắn chẳng mất một chớp mắt.

Chuyện gì thế này, nói lý với ai?

Chẳng may hắn là tên đần mà “cây thông cống như ý cát tường” không thông được thì sao?

Lông mi Hề Bình khẽ rung một cái – người ngắm sao xem mệnh cũng không nhìn ra được hắn bị ám, quả nhiên là do từng đổi mạng sao?

– Tiềm Tu tự tuy chỉ là ngoại môn, nhưng cũng là trọng địa núi tiên, tuyệt đối không có chuyện để những người không có phận sự tùy tiện trà trộn vào, trừ khi đoạt xá. Nhưng đoạt xá chỉ có thể xảy ra giữa các tu sĩ, trước kia thế tử chưa từng tiếp xúc với huyền môn, e rằng cũng rất khó có khả năng vừa vào núi đã mở linh khiếu nhỉ?

Phản ứng căng thẳng đột ngột của cơ thể hắn không thể qua mắt “chủ nhà”, giọng nói như rắn rết của tà ma vang lên bên tai hắn:

Thái Tuế nghe hắn sợ đến mức nói năng lộn xộn, giọng điệu hơi hòa hoãn hơn chút:

Xuân Anh lấy tóc che vết thương trên mặt, đốt đèn dầu, quay đầu nhìn cô bé một cái, nói bằng giọng có thể gọi là dịu dàng ôn tồn:

– Ngươi làm sao, có gì bất an?

– Nếu có liên quan đến đại ác ma ở An Lạc hương kia, Thiên Cơ các chắc đã kiểm tra, vương gia muốn thuộc hạ nghĩ cách tiết lộ cho Thiên Cơ các không?

Màn đêm chìm trong sương mù.

Thú Nhân Quả dựng lông, không ngừng gào thét về phía chuyển sinh mộc. Bàng Tiển lấy thỏi than vẽ một đóa hoa lên tường gạch bên cạnh, để thú Nhân Quả trên tấm lụa theo đó bò lên tường.

Cô bị người ta khống chế dễ như trở bàn tay, bị trói gô thành một đòn bánh tét. Họ Lã vừa nãy đã uống hai ngụm rượu, sự dâm dục trở nên bệ vệ với cây roi tre trên tay, máu nóng bốc lên đầu, gã không thèm để ý tiếng chửi rủa của Xuân Anh, nhìn thấy cô bé tươi non trước mắt chắc chắn không cần thì phí.

Nhưng hắn tuân lệnh thì tuân lệnh, trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này rất vớ vẩn.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-eU

Ống khói lớn ngoại thành Nam nuốt trọn những công nhân ca đêm kinh hoàng và ngấu nghiến một đêm, sáng sớm mới phun ra những cặn bã còn lại, đám người sống nơi đây từ lâu quen thân với tiếng ầm ào, chìm vào giấc ngủ.

– Nếu ngươi là tiên môn, tiểu đệ tử môn hạ bị nhân vật nguy hiểm như vậy phụ thân, ngươi sẽ làm gì? – Trang vương vuốt ve khớp ngón tay dường như không bao giờ ấm lên được, giữa lông mày như nhuốm sương lạnh – Ta không tin bọn họ.

Nhưng hôm đó Trang vương không đợi được thư của Hề Bình.

Xuân Anh lấy tóc che vết thương trên mặt, đốt đèn dầu, quay đầu nhìn cô bé một cái, nói bằng giọng có thể gọi là dịu dàng ôn tồn:

Thái Tuế bảo:

Trước khi rời cửa viện, hắn quay đầu nhìn thư phòng phía nam một cái. Bóng của Trang vương được ánh đèn hắt lên cửa sổ, như một đám mây đen đình đốn bất động.

– Khám nghiệm tử thi đến cả rồi, hắn tự bột phát bệnh nặng mà chết. Người nhà tìm đến có bà gánh, ngươi sợ cái con c*c, qua đây uống canh.

A Hưởng đỡ vết trầy xước trên trán, ánh mắt vẫn rời rạc, cũng không biết có nghe thấy không.

Có lẽ người lợi hại đến đâu cũng không nhịn được suy bụng ta ra bụng người, bản thân Trang vương có một trăm tám mươi bộ óc nên cũng cảm thấy quả bóng vác trên vai người khác đều là não. Dù sao Bạch Lệnh cũng không tiếp xúc với tên phá gia chi tử kia được mấy lần, hắn cảm thấy vị thiếu gia này quả thật không giống người đã có suy tính trước trong lòng gì cả… nếu xảy ra chuyện thật, trông chờ hắn phối hợp tự cứu mình còn không bằng cho hắn mấy lá ác chú cho hắn bớt phải chịu tội.

– Khám nghiệm tử thi đến cả rồi, hắn tự bột phát bệnh nặng mà chết. Người nhà tìm đến có bà gánh, ngươi sợ cái con c*c, qua đây uống canh.

Khi ấy cô xách viên gạch xông vào nhà Lã đốc công, tính liều mạng với người ta. Nhưng cô có liều cả cái mạng cũng không được bao nhiêu sức lực. Dù Lã đốc công bình thường chẳng lao động gì và còn bị tửu sắc khoét rỗng một nửa, thì một cô bé mười bốn mười lăm tuổi cũng không phải đối thủ.

– Ai?

Hắn nghĩ vậy, quên mất lời vừa đến khóe miệng.

Bàng Tiển chỉ thấy đối phương hơi quen mắt, vì thấy một đứa trẻ nên cũng không để ý. Ngăn cách bởi tấm lụa vẽ thú Nhân Quả, hắn lấy một thẻ bài vô sự bằng chuyển sinh mộc ra từ trong ngực.

Cô bị người ta khống chế dễ như trở bàn tay, bị trói gô thành một đòn bánh tét. Họ Lã vừa nãy đã uống hai ngụm rượu, sự dâm dục trở nên bệ vệ với cây roi tre trên tay, máu nóng bốc lên đầu, gã không thèm để ý tiếng chửi rủa của Xuân Anh, nhìn thấy cô bé tươi non trước mắt chắc chắn không cần thì phí.

Vậy nàng dùng một giọt máu đầu tim để đổi mạng mình cho Hề Bình, chẳng phải có nghĩa… cái mạng được đổi này cũng thuộc về đại ác ma?

Hôm đó ở An Lạc hương, trừ hắn thì một đám Nhân Gian Hành Tẩu đều là bán tiên Khai Khiếu kỳ.

– Vương gia thứ tội, – Bạch Lệnh cúi đầu nói nhỏ – nếu muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào Tiềm Tu tự, thuộc hạ e rằng…

Nhưng ngay khi móng vuốt bóng nhẫy của gã vươn về phía A Hưởng, một con quạ đen đậu trên đầu tường kêu một tiếng “quác” ồm ồm, không biết đã nói lời cõi âm nào. Tay của họ Lã kia vẫn vươn ra, gã cứng đờ tại đó nấc khậc một cái, như bị Hắc Bạch Vô Thường điểm danh ngay tại trận, mắt gã càng lúc càng trợn lớn, trợn đến cực hạn, không hé răng một tiếng đã lăn ra chết!

Hề Bình vốn cho rằng đại ác ma muốn “tu hú chiếm tổ”, ai ngờ người ta lại chỉ muốn “khách trọ” ở lỳ không chịu đi là hắn thanh toán trả phòng!

Miệng Hề Duyệt không thể nói, chỉ có thể khiếp sợ mở to mắt, tuyệt vọng phát hiện chủ nhân không hiểu sự đời này của nó đã bị tà ma mê hoặc lú đầu.

Khuôn mặt người chết kia cách A Hưởng chưa đến vài tấc, in dấu trong mắt cô… sau đó Xuân Anh nhào tới cởi dây thừng cho cô thế nào, gọi người ra sao, hai người họ bị đưa đi kiểu gì, khám nghiệm tử thi nói chết vì “đau tim” rồi thả về… ấn tượng của A Hưởng đều mơ hồ, đêm nay quả như một cơn ác mộng điên đảo.

– Chuyện từ bao giờ?

A Hưởng ấn ngực – cô giấu thẻ bài vô sự bằng chuyển sinh mộc trong quần áo.

Bỗng hắn xông khỏi cửa phòng như ngựa đá chân sau:

Cô nhớ khi ấy bên tai như có một giọng nói, sau đó trên “thẻ bài vô sự” lóe lên một dòng chữ.

Tinh quân… hiển linh thật rồi?

– Không phải, – Hề Bình sốt ruột cho hắn như thật, nói năng gần như vô lễ, – tiền bối, ngươi có đáng tin không? Đại trưởng công chúa kia còn lợi hại hơn cả Chi tướng quân! Ngươi xác định bà ấy sẽ không nhìn ra bất cứ thứ gì sao? Thật sự dễ như thế, nội môn Huyền Ẩn kia không thấy gì để người ta trà trộn vào?

Đột nhiên, cửa chòi bị người ra đập phát ra tiếng, A Hưởng sợ đến run rẩy, Xuân Anh ôm lấy cô:

– Bản tọa đương nhiên không giống với người khác. Đừng nói là Đoan Duệ, dù Ti Mệnh lão quái Chương Giác của núi Huyền Ẩn đến, ngươi cũng không cần sợ.

– Ai?

Người đó là một cô nương đang lớn chừng mười mấy tuổi, có lẽ đang có việc gấp, không buồn nói gì với hắn đã khập khiễng bò dậy chạy mất.

– Tử Minh huynh sao không vào? – Là một tấm gương “thân tàn chí tiện” điển hình, một hơi cuối cùng của Hề Bình cũng phải giữ lại để trêu chọc Diêu Khải – Chẳng lẽ nóng ruột nóng gan với ta, cố ý…

– A Hưởng! A Hưởng mau mau mau… mở cửa! Ông nội ngươi! Ông nội ngươi!

– Ta vẫn chưa học được cách “dùng thần thức khống chế” gì đó, một giọt máu chỉ trông chừng được mấy ngày, – Hề Bình liếc Hề Duyệt một cái, sầm mặt trở về phòng, nói với Thái Tuế – cái thứ kia lén lén lút lút, đi lại không phát ra một tiếng, bình thường ta toàn quên khuấy mất nó, phải phòng ngừa chu đáo. Ôi chao ta nói này tiền bối, ngươi làm sao vậy! Ngày mai nội môn có cao nhân đến, sao ngươi vẫn còn cười được, ta đến phát rầu thay ngươi!

Xuất phát từ câu “Thiên thượng phù vân như bạch y / Tư tu cải biến như thương cẩu.” của Đỗ Phủ, nghĩa là “mây trôi trên trời tựa áo trắng, trong chốc lát đã biến thành như chó xám.”, hàm ý thế sự biến đổi huyền ảo không lường.

Ba hồn bảy vía lơ lửng trên đỉnh đầu A Hưởng lảo đảo một cái rồi rớt về người, cô lộn nhào lồm cồm lao ra ngoài.

– Theo lẽ thường là như vậy, – ngón tay Trang vương gõ từng nhịp ngắt quãng lên bàn – trước khi nhận được thiếp tuyển chọn, hắn chỉ từng tiếp xúc với huyền môn một lần ở An Lạc hương. Năm nay sở dĩ Chi tướng quân đích thân xuống núi hẳn là vì chạy đến theo tà ma kia. Một tà tu kinh động Chiếu Đình đến tận nơi, còn suýt chút dẫn tới động đất Giang Nam, thậm chí rất có khả năng đã nhặt lại được mạng dưới kiếm Chiếu Đình… trong đại đạo ba ngàn có quá nhiều môn đạo, “lẽ thường” kia của người chưa chắc đã đúng mọi lúc mọi nơi.

Ông già đã không còn dạng người, chân sưng phù to như cái xuồng, ngũ quan chôn dưới máu thịt bị lật tung, mấy tạp dịch dùng giá đỡ khiêng ông về. Lồng ngực ông phập phồng vừa nhanh vừa nông, gọi cũng không phản ứng, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-eU

Đầu A Hưởng “ong” một tiếng, đầu gối mềm nhũn, bị Xuân Anh túm tóc lôi dậy:

– Còn không đi tìm đại phu!

– Còn không đi tìm đại phu!

Bàng Tiển bước ra từ sâu trong làn sương dày đặc của ngoại thành Nam, đưa tay phẩy khói bụi sặc sụa. Hắn còn chưa kịp quan sát kỹ xung quanh, một cái bóng gầy ốm đã đột ngột lao ra từ trong ngõ tối.

Trang vương không buồn nghĩ đã từ chối ngay:

Bàng Tiển nghiêng người tránh, nhưng đối phương vẫn giẫm một phát lên ủng hắn.

Thậm chí… nhìn nhận tại thời điểm ấy, hắn căn bản không thể được chọn vào Tiềm Tu tự.

Có đôi khi Bạch Lệnh cảm thấy, nếu thế tử gia không biết trên dưới kia không còn nữa, chút tình cảm cuối cùng của vương gia với nhân thế có lẽ cũng sẽ đứt.

Cái chân kia của Bàng đô thống không phải mình đồng da sắt thì cũng xấp xỉ, người giẫm phải chân hắn đầu tiên vững vàng ngã sấp mặt, rồi trẹo chân.

– Hôm sao rơi.

– Ê ngươi…

– Rút thôi. – Một lúc lâu sau, Bàng Tiến khoát tay một cái – Những… những người này giao cho quân phòng vệ thành, để bọn họ trông mà làm, ta đi bẩm báo tiên sơn.

Hề Bình đã có thêm không ít kiến thức ở Tiềm Tu tự, đã biết rằng chỉ có người phàm mới thấy những tôn trưởng Thiên Cơ các kia là lợi hại, trong mắt đại năng Thăng Linh họ không khác gì người phàm cả. Nếu đã vậy, khi ấy sao Thái Tuế không chọn một “bán tiên” có thể trực tiếp “đoạt xá”, mà cứ nhất định phải đợi hắn mở linh khiếu?

Không sao chứ?

Người đó là một cô nương đang lớn chừng mười mấy tuổi, có lẽ đang có việc gấp, không buồn nói gì với hắn đã khập khiễng bò dậy chạy mất.

Trang vương hỏi:

Bàng Tiển chỉ thấy đối phương hơi quen mắt, vì thấy một đứa trẻ nên cũng không để ý. Ngăn cách bởi tấm lụa vẽ thú Nhân Quả, hắn lấy một thẻ bài vô sự bằng chuyển sinh mộc ra từ trong ngực.

Bạch Lệnh: …

Trong viện chữ Khâu của Tiềm Tu tự, dưới ánh nhìn chăm chú của đại ác ma, hô hấp của Hề Bình ngừng lại trong giây lát.

Thú Nhân Quả dựng lông, không ngừng gào thét về phía chuyển sinh mộc. Bàng Tiển lấy thỏi than vẽ một đóa hoa lên tường gạch bên cạnh, để thú Nhân Quả trên tấm lụa theo đó bò lên tường.

Bạch Lệnh xưa nay chưa từng có hai lời với mệnh lệnh của y, bất kể hoang đường đến đâu hắn cũng sẽ chấp hành cẩn thận kỹ càng.

A Hưởng ấn ngực – cô giấu thẻ bài vô sự bằng chuyển sinh mộc trong quần áo.

Nếu không phải đại ác ma thấy hắn vẫn còn có ích, thi thoảng mở miệng nhắc cho vài câu, Hề Bình suýt nữa bị yêu ma quỷ quái trong đó lấy hết mặt mũi.

– Tà khí chỉ hướng ngoại thành Nam, vẫn xin thánh thú dẫn đường.

Thú Nhân Quả phốc một cái vung móng chạy như điên trên tường, Bàng Tiển lập tức đuổi theo, thường xuyên tiện tay vẽ thêm mấy nét trên tường làm “đường” cho thánh thú.

Cùng lúc đó, các Nhân Gian Hành Tẩu áo lam chia nhau đáp xuống những địa điểm khác nhau ngoài thành Nam, mấy chục con thú Nhân Quả qua lại như thoi đưa trên những bức tường loang lổ sơ sài, ghét ác như thù mà lùng tìm tà khí.

Ánh đèn và ánh kiếm chiếu sáng quần ma loạn vũ ngoại thành Nam.

Bàng Tiển nghiêng người tránh, nhưng đối phương vẫn giẫm một phát lên ủng hắn.

Hề Duyệt vừa mang nước về, chưa kịp đặt xuống đã bị Hề Bình tóm ngay lấy.

Trong viện chữ Khâu của Tiềm Tu tự, dưới ánh nhìn chăm chú của đại ác ma, hô hấp của Hề Bình ngừng lại trong giây lát.

Bạch Lệnh không có giao tình với Hề Bình.

Bỗng hắn xông khỏi cửa phòng như ngựa đá chân sau:

Tinh quân… hiển linh thật rồi?

Hề Bình bị ném vào giới tử kiểm tra tập luyện, bị nhốt cả một ngày, quản lý khác tới nói giúp cũng không có tác dụng.

– Hề Duyệt!

Hề Duyệt vừa mang nước về, chưa kịp đặt xuống đã bị Hề Bình tóm ngay lấy.

Hề Bình cắt đứt đầu ngón tay, không đợi nó nói gì đã quệt máu lên khóa thuần long.

– Ông ơi!

Lúc này, trong lòng hắn có một suy đoán khiến người ta lạnh thấu tim – liên quan đến việc vì sao Thái Tuế lại bám lên người hắn.

Thiếu gia tính tình quái đản kia lạnh lùng bảo:

Cùng lúc đó, các Nhân Gian Hành Tẩu áo lam chia nhau đáp xuống những địa điểm khác nhau ngoài thành Nam, mấy chục con thú Nhân Quả qua lại như thoi đưa trên những bức tường loang lổ sơ sài, ghét ác như thù mà lùng tìm tà khí.

– Từ giờ trở đi, không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không được rời khỏi viện này, không được nói một câu, viết một chữ, khoa chân múa tay một cái nào với đám quản lý hoặc tiên tôn đến từ nội môn.

Miệng Hề Duyệt không thể nói, chỉ có thể khiếp sợ mở to mắt, tuyệt vọng phát hiện chủ nhân không hiểu sự đời này của nó đã bị tà ma mê hoặc lú đầu.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-eU

Thái Tuế lại cười:

– Trên cổ bán ngẫu của ngươi có khóa thuần long, không cần phải căng thẳng như vậy.

– Tà khí chỉ hướng ngoại thành Nam, vẫn xin thánh thú dẫn đường.

A Hưởng đỡ vết trầy xước trên trán, ánh mắt vẫn rời rạc, cũng không biết có nghe thấy không.

– Ta vẫn chưa học được cách “dùng thần thức khống chế” gì đó, một giọt máu chỉ trông chừng được mấy ngày, – Hề Bình liếc Hề Duyệt một cái, sầm mặt trở về phòng, nói với Thái Tuế – cái thứ kia lén lén lút lút, đi lại không phát ra một tiếng, bình thường ta toàn quên khuấy mất nó, phải phòng ngừa chu đáo. Ôi chao ta nói này tiền bối, ngươi làm sao vậy! Ngày mai nội môn có cao nhân đến, sao ngươi vẫn còn cười được, ta đến phát rầu thay ngươi!

Thái Tuế bảo:

– Từ giờ trở đi, không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không được rời khỏi viện này, không được nói một câu, viết một chữ, khoa chân múa tay một cái nào với đám quản lý hoặc tiên tôn đến từ nội môn.

– Nếu ngươi không yên tâm, ngày mai gặp đại trưởng công chúa có thể giao cho bản tọa ứng phó, không cần sợ.

– Không phải, – Hề Bình sốt ruột cho hắn như thật, nói năng gần như vô lễ, – tiền bối, ngươi có đáng tin không? Đại trưởng công chúa kia còn lợi hại hơn cả Chi tướng quân! Ngươi xác định bà ấy sẽ không nhìn ra bất cứ thứ gì sao? Thật sự dễ như thế, nội môn Huyền Ẩn kia không thấy gì để người ta trà trộn vào?

– Tiểu quỷ, – Thái Tuế lờ mờ cảm thấy trong lời này có ý đồ dò xét, lạnh lùng cắt lời hắn – ngươi đang giáo huấn bản tọa?

Bạch Lệnh:

Hề Bình nghẹn họng một lát, nhớ tới sát ý vừa nãy lộ ra trên chuyển sinh mộc, hắn như lại sợ hãi:

– Ta không có ý đó, tiền bối, ta… ta sợ mà. Khi đó Thiên Cơ các đã lấy được thẻ bài chuyển sinh mộc của hội Tương Ly… Trần tỷ tỷ, chúng ta vừa làm ra động tĩnh lớn như vậy, nói không chừng đã kinh động đến Thiên Cơ các, vậy thì nội môn chắc chắc cũng biết rồi! Hôm nay ta còn trơ mặt đòi người ta tượng chuyển sinh mộc ở Yên Hải lâu, chuyện này…

Thái Tuế nghe hắn sợ đến mức nói năng lộn xộn, giọng điệu hơi hòa hoãn hơn chút:

Thú Nhân Quả phốc một cái vung móng chạy như điên trên tường, Bàng Tiển lập tức đuổi theo, thường xuyên tiện tay vẽ thêm mấy nét trên tường làm “đường” cho thánh thú.

Cô nhớ khi ấy bên tai như có một giọng nói, sau đó trên “thẻ bài vô sự” lóe lên một dòng chữ.

– Bản tọa đương nhiên không giống với người khác. Đừng nói là Đoan Duệ, dù Ti Mệnh lão quái Chương Giác của núi Huyền Ẩn đến, ngươi cũng không cần sợ.

Lông mi Hề Bình khẽ rung một cái – người ngắm sao xem mệnh cũng không nhìn ra được hắn bị ám, quả nhiên là do từng đổi mạng sao?

– Hắn lớn lên bên cạnh lão thái thái, không thể không nhìn ra bức thư đó là bắt chước. – Trang vương lắc đầu – Trong thư có tên húy nhà ta, nếu thật sự không sao, hắn đã nắm “thóp” của ta để tác oai tác quái từ lâu rồi. Còn có La Thanh Thạch rõ ràng là không chào đón hắn, ngươi đã thấy hắn kể cho người nhà về kẻ có xích mích với mình bao giờ chưa?

Nữ một thân áo trắng, dáng vẻ thanh niên, nhất cử nhất động lại có sự chín chắn đặc biệt. Nghe tiếng động, nàng ngước mắt nhìn tới, ánh mắt như sương xanh thoáng cái là có thể xuyên qua ba hồn bảy vía người phàm.

– Về phần Thiên Cơ các… – Thái Tuế cười thành tiếng – có bản lĩnh thì bảo chúng tìm. Ngược lại thì bản tọa muốn xem thử chúng mò kim đáy bể kiểu gì.

Đi một vòng ngoại thành Nam, mây trắng tức khắc biến thành chó xám*, Bàng Tiển cảm thấy lỗ mũi mình bị hun đầy tro bụi.
*Xuất phát từ câu “Thiên thượng phù vân như bạch y, tư tu cải biến như thương cẩu” của Đỗ Phủ, nghĩa là “mây trôi trên trời tựa áo trắng, trong chốc lát đã biến thành như chó xám”, hàm ý thế sự biến đổi huyền ảo không lường.

“Sợ bóng sợ gió,” Bạch Lệnh nghĩ, “chỉ mong… không… chắc chắn là sợ bóng sợ gió.”

Thái Tuế lại cười:

Bạch Lệnh cho rằng, thế tử gia có lẽ chỉ qua loa đại khái không đọc thư cẩn thận. Cậu trai trẻ trung tràn trề tinh lực không đủ kiên nhẫn đọc hết những lời dông dài của lão thái thái, không phải rất bình thường sao? Hắn có lẽ căn bản không nhìn thấy trong thư có tên húy nhà điện hạ họ.

Nhưng ngay khi móng vuốt bóng nhẫy của gã vươn về phía A Hưởng, một con quạ đen đậu trên đầu tường kêu một tiếng “quác” ồm ồm, không biết đã nói lời cõi âm nào. Tay của họ Lã kia vẫn vươn ra, gã cứng đờ tại đó nấc khậc một cái, như bị Hắc Bạch Vô Thường điểm danh ngay tại trận, mắt gã càng lúc càng trợn lớn, trợn đến cực hạn, không hé răng một tiếng đã lăn ra chết!

Hắn mặt trầm như nước cung tiễn thánh thú mệt đến thè lưỡi, sau đó bực bội quay đầu, nhìn về phía những “thành quả” vô dụng mà đám thánh thú bới ra – đuổi kịp một băng đào mộ, lôi ra mấy kẻ chuyên bán bánh bao tẩm máu người, hắc điếm bán mỡ từ xác chết và thuốc cấm, lục được mấy bộ thi thể gái điếm đã bốc mùi từ trong mấy ngóc ngách xó xỉnh, nhặt được một bộ hài cốt sơ sinh trong ổ chó… chỉ riêng xương đùi đã có mấy chiếc, còn không phải của con người.

Nhưng dù là vậy, Bạch Lệnh vẫn cẩn thận hạ thấp giọng:

Cả khu ngoại thành nam như một vũng bùn rộng lớn chất chứa dơ bẩn, không thể tìm được dù chỉ một chút vết tích của hòn đá lăn vào.

Bàng Tiển thở một hơi đục ngầu, vừa định nói thì nghe thấy tiếng hét thê lương trong một túp lều phía xa:

– Ông ơi!

Cả khu ngoại thành nam như một vũng bùn rộng lớn chất chứa dơ bẩn, không thể tìm được dù chỉ một chút vết tích của hòn đá lăn vào.

– Hắn cố ý nhắc đến La Thanh Thạch rất có khả năng là đang thử xem Gang Tấc bạch ngọc có an toàn hay không… La đã trúc cơ, lại là quản lý lâu năm ở Tiềm Tu tự, việc Sĩ Dung đắc tội đến hắn nói rõ rằng phiền phức tên nhóc kia dây vào không chỉ là Trúc Cơ.

Nhĩ lực của bán tiên thuận chiều gió có thể bắt được tiếng côn trùng cách đó trăm thước, Bàng Tiển ngẩn người, nghe người ta thở ngắn than dài nói mấy câu vô ích như “bớt bi thương”.

Có người chết trước khi trời sáng…

Hắn nghĩ vậy, quên mất lời vừa đến khóe miệng.

– Rút thôi. – Một lúc lâu sau, Bàng Tiến khoát tay một cái – Những… những người này giao cho quân phòng vệ thành, để bọn họ trông mà làm, ta đi bẩm báo tiên sơn.

Đột nhiên, cửa chòi bị người ra đập phát ra tiếng, A Hưởng sợ đến run rẩy, Xuân Anh ôm lấy cô:

Hề Bình cắt đứt đầu ngón tay, không đợi nó nói gì đã quệt máu lên khóa thuần long.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-eU

Trong ôn nhu hương của bờ tây sông Lăng Dương, Bạch Lệnh chui vào thư phòng phía nam phủ Trang vương, người giấy nhẹ nhàng rơi xuống đất, biến thành một người đàn ông tái nhợt gầy gò. Hắn xoay tay phẩy một cái lên minh văn trên cửa sổ, minh văn lóe ánh bạc, bấy giờ cửa sổ thư phòng phía nam tuy rõ ràng đã mở rộng bốn phía, nhưng tiếng nói chuyện của người trong phòng lại không lọt một âm ra ngoài cửa sổ.

– Đợi, trước tiên xem bức thư tiếp theo hắn viết thế nào. – Trang vương gõ gõ Gang Tấc bạch ngọc – Trước đó, ta muốn ngươi tìm hiểu rõ ngọn nguồn của tà ma ở An Lạc hương kia.

Không sao chứ?

Nhưng dù là vậy, Bạch Lệnh vẫn cẩn thận hạ thấp giọng:

– Trên cổ bán ngẫu của ngươi có khóa thuần long, không cần phải căng thẳng như vậy.

– Bàng phó đô thống của Thiên Cơ các vừa phóng “vấn thiên” về núi tiên, chắc chắn có việc lớn muốn xin chỉ thị. Theo như tin tức phía thuộc hạ, thẻ bài gỗ bọn họ phát hiện trên người những tà ma ngấp nghé long mạch kia đột nhiên xuất hiện dị trạng, không biết nguyên do gì.

Trang vương hỏi:

– Chuyện từ bao giờ?

Bạch Lệnh nói:

Ba hồn bảy vía lơ lửng trên đỉnh đầu A Hưởng lảo đảo một cái rồi rớt về người, cô lộn nhào lồm cồm lao ra ngoài.

– Hôm sao rơi.

Trang vương cau mày – Hề Bình nói hắn đặt tên bán ngẫu là Hề Duyệt vào rạng sáng hôm sao rơi ấy.

Giờ rời giường có vẻ không bình thường.

– Ngài cảm thấy chuyện của Thiên Cơ các có liên quan đến thế tử sao? – Bạch Lệnh lại hỏi – Vương gia, như thuộc hạ nhìn nhận, bức thư hồi âm kia của thế tử không có gì không thỏa… nhưng phải nhắc hắn đừng đề cập đến tên cao thủ Trúc Cơ trên tiên khí giáng cấp mới được. Ngài có…

Quá đa nghi rồi.

– Hắn lớn lên bên cạnh lão thái thái, không thể không nhìn ra bức thư đó là bắt chước. – Trang vương lắc đầu – Trong thư có tên húy nhà ta, nếu thật sự không sao, hắn đã nắm “thóp” của ta để tác oai tác quái từ lâu rồi. Còn có La Thanh Thạch rõ ràng là không chào đón hắn, ngươi đã thấy hắn kể cho người nhà về kẻ có xích mích với mình bao giờ chưa?

– Bàng phó đô thống của Thiên Cơ các vừa phóng “vấn thiên” về núi tiên, chắc chắn có việc lớn muốn xin chỉ thị. Theo như tin tức phía thuộc hạ, thẻ bài gỗ bọn họ phát hiện trên người những tà ma ngấp nghé long mạch kia đột nhiên xuất hiện dị trạng, không biết nguyên do gì.

Bạch Lệnh: …

Về phần đặt tên gì cho bán ngẫu… ai mà biết hắn hít phải gió tà gì, mèo đen bự khi không toàn đuổi theo đuôi của mình gào rú meo meo, cũng làm gì có lý do đâu.

Màn đêm chìm trong sương mù.

Nói như vậy thì đúng là có chút cổ quái.

– Hắn cố ý nhắc đến La Thanh Thạch rất có khả năng là đang thử xem Gang Tấc bạch ngọc có an toàn hay không… La đã trúc cơ, lại là quản lý lâu năm ở Tiềm Tu tự, việc Sĩ Dung đắc tội đến hắn nói rõ rằng phiền phức tên nhóc kia dây vào không chỉ là Trúc Cơ.

Bạch Lệnh vẫn cảm thấy y nghĩ quá nhiều, uyển chuyển nói:

Bạch Lệnh sửng sốt.

– Tiềm Tu tự tuy chỉ là ngoại môn, nhưng cũng là trọng địa núi tiên, tuyệt đối không có chuyện để những người không có phận sự tùy tiện trà trộn vào, trừ khi đoạt xá. Nhưng đoạt xá chỉ có thể xảy ra giữa các tu sĩ, trước kia thế tử chưa từng tiếp xúc với huyền môn, e rằng cũng rất khó có khả năng vừa vào núi đã mở linh khiếu nhỉ?

Bạch Lệnh từ bỏ:

– Không đến mức đó, – Trang vương nói – thư chắc hẳn do chính hắn viết, người bình thường không bắt chước được cái kiểu gợi đòn kia của hắn.

Bạch Lệnh:

– Nhưng nếu chỉ có nguyên thần phụ thân thì không khỏi quá ngông cuồng rồi. Thể xác và tâm thần của người bị nguyên thần phụ thân không cùng một thể, đến thuộc hạ cũng có thể nhìn ra chỗ không thỏa, huống chi Tiềm Tu tự thông với tiên môn, bọn họ lúc nào cũng có Trúc Cơ… thậm chí phong chủ Thăng Linh đích thân đến giảng kinh.

– Theo lẽ thường là như vậy, – ngón tay Trang vương gõ từng nhịp ngắt quãng lên bàn – trước khi nhận được thiếp tuyển chọn, hắn chỉ từng tiếp xúc với huyền môn một lần ở An Lạc hương. Năm nay sở dĩ Chi tướng quân đích thân xuống núi hẳn là vì chạy đến theo tà ma kia. Một tà tu kinh động Chiếu Đình đến tận nơi, còn suýt chút dẫn tới động đất Giang Nam, thậm chí rất có khả năng đã nhặt lại được mạng dưới kiếm Chiếu Đình… trong đại đạo ba ngàn có quá nhiều môn đạo, “lẽ thường” kia của người chưa chắc đã đúng mọi lúc mọi nơi.

– A Hưởng! A Hưởng mau mau mau… mở cửa! Ông nội ngươi! Ông nội ngươi!

– Nếu có liên quan đến đại ác ma ở An Lạc hương kia, Thiên Cơ các chắc đã kiểm tra, vương gia muốn thuộc hạ nghĩ cách tiết lộ cho Thiên Cơ các không?

Trang vương không buồn nghĩ đã từ chối ngay:

Thái Tuế suýt nữa bị Chiếu Đình băm thành nhân sủi cảo, cho đến khi A Hưởng ngẫu nhiên nhỏ máu vào chuyển sinh mộc đánh thức hắn, cũng chính là nói, rất có khả năng hắn không hề cố ý chọn Hề Bình, mà là tự động “về vị trí”.

Nói như vậy thì đúng là có chút cổ quái.

– Không.

Bạch Lệnh sửng sốt.

– Nếu ngươi là tiên môn, tiểu đệ tử môn hạ bị nhân vật nguy hiểm như vậy phụ thân, ngươi sẽ làm gì? – Trang vương vuốt ve khớp ngón tay dường như không bao giờ ấm lên được, giữa lông mày như nhuốm sương lạnh – Ta không tin bọn họ.

Trong ôn nhu hương của bờ tây sông Lăng Dương, Bạch Lệnh chui vào thư phòng phía nam phủ Trang vương, người giấy nhẹ nhàng rơi xuống đất, biến thành một người đàn ông tái nhợt gầy gò. Hắn xoay tay phẩy một cái lên minh văn trên cửa sổ, minh văn lóe ánh bạc, bấy giờ cửa sổ thư phòng phía nam tuy rõ ràng đã mở rộng bốn phía, nhưng tiếng nói chuyện của người trong phòng lại không lọt một âm ra ngoài cửa sổ.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-eU

– Vương gia thứ tội, – Bạch Lệnh cúi đầu nói nhỏ – nếu muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào Tiềm Tu tự, thuộc hạ e rằng…

Có lẽ do rất không vừa ý bức chân dung, La Thanh Thạch còn tàn bạo hơn cả bình thường, nhìn chằm chằm ngấu nghiến Hề Bình như tái phát bệnh cũ.

– Ta không có ý bảo ngươi lẻn vào Tiềm Tu tự, mà ngươi có vào cũng vô dụng. – Trang vương ngồi xuống, càng là lúc nguy cấp, vẻ mặt của y dường như lại càng bình tĩnh – Tà ma phụ thân chắc chắn còn phát hiện ra ngươi sớm hơn hắn, giết hắn chẳng mất một chớp mắt.

– Về phần Thiên Cơ các… – Thái Tuế cười thành tiếng – có bản lĩnh thì bảo chúng tìm. Ngược lại thì bản tọa muốn xem thử chúng mò kim đáy bể kiểu gì.

Bạch Lệnh từ bỏ:

Khuôn mặt người chết kia cách A Hưởng chưa đến vài tấc, in dấu trong mắt cô… sau đó Xuân Anh nhào tới cởi dây thừng cho cô thế nào, gọi người ra sao, hai người họ bị đưa đi kiểu gì, khám nghiệm tử thi nói chết vì “đau tim” rồi thả về… ấn tượng của A Hưởng đều mơ hồ, đêm nay quả như một cơn ác mộng điên đảo.

– Xin vương gia chỉ thị.

– Đợi, trước tiên xem bức thư tiếp theo hắn viết thế nào. – Trang vương gõ gõ Gang Tấc bạch ngọc – Trước đó, ta muốn ngươi tìm hiểu rõ ngọn nguồn của tà ma ở An Lạc hương kia.

Bạch Lệnh xưa nay chưa từng có hai lời với mệnh lệnh của y, bất kể hoang đường đến đâu hắn cũng sẽ chấp hành cẩn thận kỹ càng.

Nhưng hắn tuân lệnh thì tuân lệnh, trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này rất vớ vẩn.

– Ngươi làm sao, có gì bất an?

Hề Bình suy nghĩ chuyện này cả trăm lần vẫn không tài nào hiểu được, mãi cho đến vừa nãy, hắn nghe đại ma đầu bảo A Hưởng lập lời thề.

Chỉ là… quân phụ vô tình, anh em đấu đá, sau sự việc đó, Trang vương và quý phi cũng rất xa cách, nhà bác đằng ngoại cũng chỉ là vui vẻ ngoài mặt thôi. Nhiều năm như thế, bên cạnh hắn trừ chó mèo sớm sinh chiều tử, cũng chỉ có mình Hề Bình từ nhỏ lớn lên cùng y như theo đuôi là vật sống.

Có lẽ người lợi hại đến đâu cũng không nhịn được suy bụng ta ra bụng người, bản thân Trang vương có một trăm tám mươi bộ óc nên cũng cảm thấy quả bóng vác trên vai người khác đều là não. Dù sao Bạch Lệnh cũng không tiếp xúc với tên phá gia chi tử kia được mấy lần, hắn cảm thấy vị thiếu gia này quả thật không giống người đã có suy tính trước trong lòng gì cả… nếu xảy ra chuyện thật, trông chờ hắn phối hợp tự cứu mình còn không bằng cho hắn mấy lá ác chú cho hắn bớt phải chịu tội.

Tất cả môn đồ đều phải dâng hiến tất cả không được giữ lại chút gì cho ma đầu, vậy thì “mạng khi còn sống, xác khi đã chết” của Trần Bạch Thược đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Thân thể tóc da của nàng tuy là trời sinh cha mẹ nuôi, bản thân lại chỉ còn quyền sử dụng, lưu lạc và trở thành “khách trọ”.

Bạch Lệnh cho rằng, thế tử gia có lẽ chỉ qua loa đại khái không đọc thư cẩn thận. Cậu trai trẻ trung tràn trề tinh lực không đủ kiên nhẫn đọc hết những lời dông dài của lão thái thái, không phải rất bình thường sao? Hắn có lẽ căn bản không nhìn thấy trong thư có tên húy nhà điện hạ họ.

Về phần đặt tên gì cho bán ngẫu… ai mà biết hắn hít phải gió tà gì, mèo đen bự khi không toàn đuổi theo đuôi của mình gào rú meo meo, cũng làm gì có lý do đâu.

Bạch Lệnh vẫn cảm thấy y nghĩ quá nhiều, uyển chuyển nói:

“Sợ bóng sợ gió,” Bạch Lệnh nghĩ, “chỉ mong… không… chắc chắn là sợ bóng sợ gió.”

Giờ rời giường có vẻ không bình thường.

Trước khi rời cửa viện, hắn quay đầu nhìn thư phòng phía nam một cái. Bóng của Trang vương được ánh đèn hắt lên cửa sổ, như một đám mây đen đình đốn bất động.

– Ê ngươi…

Bạch Lệnh không có giao tình với Hề Bình.

Chỉ là… quân phụ vô tình, anh em đấu đá, sau sự việc đó, Trang vương và quý phi cũng rất xa cách, nhà bác đằng ngoại cũng chỉ là vui vẻ ngoài mặt thôi. Nhiều năm như thế, bên cạnh hắn trừ chó mèo sớm sinh chiều tử, cũng chỉ có mình Hề Bình từ nhỏ lớn lên cùng y như theo đuôi là vật sống.

– Không.

Có đôi khi Bạch Lệnh cảm thấy, nếu thế tử gia không biết trên dưới kia không còn nữa, chút tình cảm cuối cùng của vương gia với nhân thế có lẽ cũng sẽ đứt.

Một nam một nữ, nam là người quen Chi tướng quân.

Nhưng hôm đó Trang vương không đợi được thư của Hề Bình.

Đại trưởng công chúa nói muốn đến giảng kinh không biết có việc gì mà chậm trễ. Các đệ tử lại rơi vào tay La Thanh Thạch.

Có lẽ do rất không vừa ý bức chân dung, La Thanh Thạch còn tàn bạo hơn cả bình thường, nhìn chằm chằm ngấu nghiến Hề Bình như tái phát bệnh cũ.

Hề Bình bị ném vào giới tử kiểm tra tập luyện, bị nhốt cả một ngày, quản lý khác tới nói giúp cũng không có tác dụng.

Nếu không phải đại ác ma thấy hắn vẫn còn có ích, thi thoảng mở miệng nhắc cho vài câu, Hề Bình suýt nữa bị yêu ma quỷ quái trong đó lấy hết mặt mũi.

Vất vả lắm mới chịu đựng được đến chập tối, Hề Bình như chó chết được Thường Quân tha về viện chữ Khâu… đụng phải Diêu Khải ở cửa viện.

– Về cả rồi? – Chi Tu làm bộ không biết Diêu Khải vừa nãy sắp đạp bằng bậc thềm của viện chữ Khâu, đứng dậy vẫy vẫy tay với họ – Mau tới đây, chào hỏi Đoan Duệ sư thúc của các ngươi.

– Tử Minh huynh sao không vào? – Là một tấm gương “thân tàn chí tiện” điển hình, một hơi cuối cùng của Hề Bình cũng phải giữ lại để trêu chọc Diêu Khải – Chẳng lẽ nóng ruột nóng gan với ta, cố ý…

Hề Bình nói đến đây đột nhiên ngậm miệng – qua vai Diêu Khải, hắn thấy hai người đang đang đánh cờ trong đình nghỉ mát nhỏ của viện chữ Khâu.

Một nam một nữ, nam là người quen Chi tướng quân.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-eU

Nữ một thân áo trắng, dáng vẻ thanh niên, nhất cử nhất động lại có sự chín chắn đặc biệt. Nghe tiếng động, nàng ngước mắt nhìn tới, ánh mắt như sương xanh thoáng cái là có thể xuyên qua ba hồn bảy vía người phàm.

Trang vương cau mày – Hề Bình nói hắn cho bán ngẫu lấy tên Hề Duyệt vào rạng sáng hôm sao rơi ấy.

Cái chân kia của Bàng đô thống không phải mình đồng da sắt thì cũng xấp xỉ, người giẫm phải chân hắn đầu tiên vững vàng ngã sấp mặt, rồi trẹo chân.

Hề Bình giật mình, lờ mờ đoán ra thân phận của nàng.

– Về cả rồi? – Chi Tu làm bộ không biết Diêu Khải vừa nãy sắp đạp bằng bậc thềm của viện chữ Khâu, đứng dậy vẫy vẫy tay với họ – Mau tới đây, chào hỏi Đoan Duệ sư thúc của các ngươi.

Ống khói lớn ngoại thành Nam nuốt trọn những công nhân ca đêm kinh hoàng và ngấu nghiến một đêm, sáng sớm mới phun ra những cặn bã còn lại, đám người sống nơi đây từ lâu quen thân với tiếng ầm ào, chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác gông cùm quen thuộc truyền tới từ mỗi khớp xương, Thái Tuế không buồn chào hỏi đã tiếp quản thân thể Hề Bình.

Hề Bình nghẹn họng một lát, nhớ tới sát ý vừa nãy lộ ra trên chuyển sinh mộc, hắn như lại sợ hãi:

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s