RỒNG CẮN ĐUÔI – 7
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Đầu giờ Dần, chưa đến rạng sáng viện chữ Khâu đã sáng đèn lồng, Diêu Khải khuất nhục rời giường.
Vì không thể ra khỏi giới tử linh cảm, hắn phải lên lớp sáng sớm hơn hơn một canh giờ. Vừa ra khỏi phòng, gió núi đã đập “rầm rầm” lên cánh cửa sau lưng hắn, sương sớm giăng đầy mặt, như bôi một chữ “ngu” lên mặt hắn.
Tô trưởng lão niệm một hơi hết môn quy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, như đã thở hết những thứ tích tụ trong mười năm ra ngoài. Nụ cười trên khuôn mặt ông cụ như tỏa ra thánh quang, hài lòng mãn nguyện dẫn một đám đệ tử mặt đần thối đi tham quan các địa điểm như “Tùng Song đại đường”, “Trừng Tịnh đường”, “Giới đường” vân vân của Tiềm Tu tự. Dạo quanh một vòng lớn, mặt trời đã xuống núi, ông Tô mới chưa hết thỏa mãn thả bọn họ đi ăn cơm.
Viết được mấy chữ, hắn bỗng nhớ ra gì đó rồi ngẩng đầu, bán ngẫu đã bị ép thối lui tới cửa phòng ngủ liền dừng bước theo ý nghĩ của hắn.
Trang vương trầm ngâm giây lát:
Diêu Khải giơ tay áo lau nước trên mặt, tròng mắt đỏ hoe.
– Phải theo quy củ, đệ tử ngoại môn không được phép trúc cơ, ngươi phải có được “tiếp dẫn linh” do một vị phong chủ nào đó trong tiên môn đích thân viết, trước tiên lấy được thân phận đệ tử nội môn, đăng ký dưới tên phong chủ đã viết tiếp dẫn linh, được phong chủ bố trí đến một “đạo đường” trong núi tiên mới được… ôi, các ngươi xem, chúng ta đến “Yên Hải lâu” rồi. Yên Hải lâu là tàng thư các trong Tiềm Tu tự, khi rảnh rỗi các ngươi có thể tới mượn đọc điển tịch. Nhưng trên các bản quý giá độc nhất có phù chú, chỉ có thể đọc trong Yên Hải lâu, muốn mang ra ngoài thì phải tự sao chép lại.
Dường như không chỉ cơ thể mà tâm trí nó cũng lớn lên, tiêu hóa mấy ngàn lượng vàng, thứ này rốt cuộc đã biết mình dùng để làm gì rồi.
Cổ họng bán ngẫu phát ra âm thanh “ô ô” khẩn thiết.
Hề Bình thường ngày sấm không đánh không dậy không biết vì sao lại bị tiếng cửa này kinh động.
– Ta không đến xin cơm, – Hề Bình bảo – trưởng lão, có chuyện này đặc biệt hiếu kỳ muốn hỏi thăm ngài.
Hắn mơ màng trợn mắt bật dậy, nheo mắt ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn theo Diêu Tử Minh xách đèn ra ngoài, rồi hoang mang nhìn chằm chằm vào tay mình hồi lâu – lúc ngủ không biết đè vào đâu mà ngón tay cứ run rẩy mãi.
Tô Chuẩn trầm mặc giây lát, nhìn hắn một cái:
Nếu y nhớ không lầm, Hề Bình vốn có một đứa em trai nhỏ hơn ba tuổi, nuôi đến gần một tuổi, không giữ được. Đứa bé đó khi chết yểu đã có tên, gọi là “Hề Duyệt”.
Đang ngẩn người, hắn vô tình ngẩng đầu một cái, đột nhiên nhìn thấy một bóng người trồi ra từ đầu giường hắn.
– Trúc cơ không phải là chuyện nước chảy thành sông. Phạt kinh tẩy tủy thành linh cốt cũng chỉ là điều kiện để xác thịt đạt đến Trúc Cơ. Ngoài linh cốt, ngươi còn phải tu đến khi tìm được “đạo tâm” của mình. Ta ấy à, đạo tâm không biết đang ở trên ngọn núi khỉ nào, không vào được cửa, vẫn chìm trong hồng trần đến khi chết già thôi.
Bán ngẫu vội giơ tay kéo hắn.
Hề Bình không kịp phòng bị suýt nữa cắn trúng lưỡi – bán ngẫu ăn mất một hộp Lam Ngọc kia vống lên chừng hai thước trong một đêm, trông như một thiếu niên rồi.
– Không đúng, trưởng lão, khi Nam Hạp kia bắc tiến sao “lưới trời lồng lộng” không nói gì cả vậy?
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của nó đã thay đổi hình dạng, da người khô nứt còn sót lại như không đủ dùng, dán lên xương mặt, trắng đến ánh xanh. Áo quần nhỏ xíu trên dưới không còn tiếp giáp, vai cũng chật bung cả chỉ, cứ trố mắt nhìn Hề Bình không nói một lời như thế, không biết đang đòi mạng hay đang đòi nợ.
– Chậc, người giấy nhà ngươi sao tính tình lại y như tảng đá.
– Con mẹ ngươi nữa… – Hề Bình hoàn hồn, không nhịn được văng một câu thô tục – Hù chết ta cũng không không có linh thạch cho ngươi trộm nữa đâu!
Bán ngẫu co rúm vào trong bóng tối như tự thẹn mình dơ bẩn.
– Trưởng lão, rất khó có được đạo tâm sao?
– Lan Thương kiếm phái… là một trong ngũ đại môn phái năm đó, không phải tà tu.
Hề Bình nhìn chằm chằm dung nhan tổn thọ kia của nó cả buổi mới thích ứng, rồi bực bội nói:
Nói xong, thiếu gia tùy hứng ngáp một cái, không để ý đến bán ngẫu nữa. Dạo bước sang thư phòng, hắn duỗi cái eo mỏi, lấy Gang Tấc bạch ngọc ra bắt đầu viết thư cho bà nội, báo bình an bù cho hôm qua.
– Lại đây, làm việc. Dọn chăn đệm cho ta trước.
Nghe xong, hắn chỉ thấy tứ đại giai không, cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
Bán ngẫu ngoan ngoãn đi tới bắt tay dọn giường chiếu cho hắn.
Đang ngẩn người, hắn vô tình ngẩng đầu một cái, đột nhiên nhìn thấy một bóng người trồi ra từ đầu giường hắn.
Dường như không chỉ cơ thể mà tâm trí nó cũng lớn lên, tiêu hóa mấy ngàn lượng vàng, thứ này rốt cuộc đã biết mình dùng để làm gì rồi.
– Trưởng lão, trúc cơ nhất định phải tu ở núi tiên sao? Thế những tà ma bên ngoài kia trúc kiểu gì?
Bỗng cổ họng bán ngẫu phát ra khí âm “a”, nhặt lên một phiến lá tươi từ trong chăn của Hề Bình.
Chu Tê buột miệng nói:
– Ngươi cho rằng lá cây dính vào từ chỗ nào, còn không phải vì cái thứ lỗ vốn nhà ngươi hại ta nửa đêm nửa hôm phải chạy lên núi!
Hề Bình trơ mắt nhìn “mình” không chịu khống chế xoay người, cầm cuốn “Tà tu phổ” bỏ xuống vừa nãy lên trước mắt, giở ra một lần nữa.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-d0
Con ngươi của Hề Bình co lại không dễ phát hiện.
Bán ngẫu mân mê lá cây, sắc mặt thay đổi mấy lần liền, cuối cùng có vẻ nó đã hạ quyết tâm, quay người như anh dũng hi sinh giơ phiến lá kia tới trước mặt Hề Bình.
Hắn còn tưởng mình đang lật một cuốn chí dị quỷ quái hạng ba.
Bán ngẫu mân mê lá cây, sắc mặt thay đổi mấy lần liền, cuối cùng có vẻ nó đã hạ quyết tâm, quay người như anh dũng hi sinh giơ phiến lá kia tới trước mặt Hề Bình.
– Thằng ở nửa người nửa quỷ Bàng đô thống cho kia dung mạo xấu xí, không biết nói cũng không biết viết, rất là đần độn, kém xa Hiệu Chung. Nhưng ở Tiềm Tu tự chỉ đành chấp nhận tạm, cháu đặt cho nó cái tên Hề Duyệt, mong rằng nhờ vậy mà có thể thêm vài phần linh tính.
– Không thì ngươi cho rằng Huyền Ẩn rộng lớn ta không cho ra được vài nhân vật lợi hại từ Trúc Cơ trở lên sao? – Tô Chuẩn cười bảo – Năm ấy vì kết thúc cục diện đại loạn, ngũ đại môn phái Bắc Côn Luân, Nam Lan Thương, Tây Lăng Vân, Đông Huyền Ẩn, Trung Tam Nhạc làm đầu, lập nên quy củ cho huyền môn: tu hành tuy là lữ quán, nhưng chính đạo nên lấy thiên hạ làm đầu, không được ích kỷ tư lợi trộm thiên thời. May mà ông trời để lại một con đường, ban cho chúng ta linh thạch thượng cổ, vật này linh khí tinh thuần, dùng để tu hành là làm ít công to, cũng không đáng ngại với chúng sinh. Chúng ta tu hành chính đạo chỉ có thể dùng linh khí trong linh thạch, Khai Khiếu kỳ thì thôi, Trúc Cơ trở lên nếu muốn xuống núi phải báo cáo trước với sư môn và tự mang linh thạch hạ sơn. Cho dù giới tử tùy thân có thể mang lượng lớn linh thạch, ở lâu nơi phàm gian cũng không khỏi tình ngay lý gian, có nhiều bất tiện, thế nên “Nhân Gian Hành Tẩu” mới chỉ dùng “bán tiên” Khai Khiếu kỳ.
Nhưng nó còn chưa kịp giơ tay ra dấu, thiếu gia hỷ nộ vô thường kia đã vô duyên vô cớ đá chân sau, bỗng nhiên lên cơn bảo:
Thêm cái gì?
Hề Bình thầm nghĩ: À, thì ra tu sĩ Trúc Cơ là Tỳ Hưu* chỉ ăn không ỉa.*Tỳ Hưu là linh thú không có hậu môn.
– Ghi lại, Hề Sĩ Dung, tháng này thêm một “điểm linh thạch”.
– Ngươi cho rằng lá cây dính vào từ chỗ nào, còn không phải vì cái thứ lỗ vốn nhà ngươi hại ta nửa đêm nửa hôm phải chạy lên núi!
Bán ngẫu bị cơn giận như gió giật này của hắn dọa ngây người.
Bất kể bán ngẫu đã từng làm chuyện gì xui xẻo, Hề Bình đều quyết định tha thứ cho nó – quái vật nhỏ kia có đủ tấm lòng, bị bóp cổ cảnh cáo mà vẫn liều mạng mật báo cho hắn… chỉ là hơi thiếu thông minh.
Chuyện Hề Bình chú ý luôn không giống người khác:
– Tóm lại ngươi nợ ta một trăm lượng Lam Ngọc! – Hề Bình mất kiên nhẫn nói – Trả không hết thì ngươi phải làm trâu làm ngựa cho ta.
Chẳng may cái thứ quỷ nhập vào người hắn đêm qua vẫn còn ở lân cận, hai người hắn không phải đều xong đời rồi sao?
Tỳ Hưu là linh thú không có hậu môn.
Bán ngẫu vội giơ tay kéo hắn.
– Trưởng công chúa Tân Thành gần đây có đến tạm trú ở miếu Nam Thánh không?
Nhưng, ngay khi chuẩn bị rời khỏi Yên Hải lâu, cả người Hề Bình bỗng nhiên cứng đờ.
Đợi đã, ngươi nghe ta nói, trên người ngươi có…
Bấy giờ Bạch Lệnh mới lặng lẽ xoay người nhấc Gang Tấc bạch ngọc lên đưa tới trước mặt y.
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của nó đã thay đổi hình dạng, da người khô nứt còn sót lại như không đủ dùng, dán lên xương mặt, trắng đến ánh xanh. Áo quần nhỏ xíu trên dưới không còn tiếp giáp, vai cũng chật bung cả chỉ, cứ trố mắt nhìn Hề Bình không nói một lời như thế, không biết đang đòi mạng hay đang đòi nợ.
“Phương pháp tu luyện hại nước hại dân” và “không xuất thân danh môn chính phái” thực ra là cùng một ý, chỉ là câu trước nghe lý thẳng lẽ hùng hơn một chút.
– Cút sang một bên, đừng ngáng đường! – Hề Bình nói năng thô bạo đẩy nó ra – Nhìn không hiểu ngươi ra dấu vớ vẩn, một đứa câm mà rõ nhiều lời.
Tô Chuẩn đội mũ rơm cầm gậy trúc, như một ông lão tiều phu không có gì đặc biệt.
– Hề Duyệt…
Thằng ở của hắn không phải đều lấy tên đàn sao?
Cổ họng bán ngẫu phát ra âm thanh “ô ô” khẩn thiết.
Nhưng nó còn chưa kịp giơ tay ra dấu, thiếu gia hỷ nộ vô thường kia đã vô duyên vô cớ đá chân sau, bỗng nhiên lên cơn bảo:
Nhưng xưa nay vẫn vậy, chuyện này cũng chẳng liên quan đến hắn.
Lòng nhẫn nại hiếm hoi của Hề Bình cạn sạch, tóm lấy khóa thuần long trên cổ bán ngẫu.
– Xuân Huy đan rất hiếm, ngươi tự giữ lại mà dùng, thứ này không bồi bổ ta được… Gang Tấc có tin, đưa đây ta xem.
Thiếu niên kia lập tức bị khóa thuần long kẹp cổ họng và khóa chặt tứ chi, không thể động đậy lấy một cái.
– Có, – Bạch Lệnh nói – cãi nhau với phò mã nên không vui cho lắm.
Hề Bình lạnh lùng bảo:
– Nội môn có một vực sâu gọi là “Biển Sao”, có thể nhìn thấy thiên cơ. – Tô Chuẩn cười bảo – Ngươi chưa bao giờ nghe “lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát” à?
Hề Bình nhìn kỹ một cái, bìa ngoài cuốn sách nhỏ kia ghi ba chữ: “Tà túy phổ”.
– Ta nói, tránh ra, đừng làm phiền ta.
Chúng đệ tử thường ngày treo “tà ma” bên miệng lại chưa một lần nghe nói rốt cuộc thế nào là “tà tu”.
Khóa thuần long lóe lên ánh bạc rồi chui vào trong cổ bán ngẫu.
– Nào có được tùy ý trúc cơ? Trúc cơ trước tiên phải vào nội môn.
– Mang quần áo ta thay hôm qua lại đây và nhặt giày lên.
Trang vương nhíu mày – không đúng, biểu đệ kia của y mỗi lần chuồn ra ngoài đều như thoát cương vậy, Vĩnh Ninh hầu không cắt tiền tiêu vặt của hắn cũng không trói được con lừa hoang này về, hắn căn bản không có cái thứ tình cảm ủy mị gọi là “nhớ nhà”.
Bán ngẫu bị khóa thuần long điều khiển nhặt áo gấm và giày hắn tiện tay ném bừa một cách máy móc.
Hề Bình ngạo mạn liếc nó một cái, phân phó rằng:
– Đi viết một phần bái thiếp, – Trang vương nói – ta đến miếu Nam Thánh cầu phúc… cầu nước nhà bình an, cha anh hòa thuận, tiện thể thỉnh an đại cô mẫu.
– Ngươi hỏi ta… tà ma?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-d0
– Ta không cần quần áo nữa, giặt sạch sẽ rồi tự lấy mà mặc. Cởi bộ áo liệm kia của ngươi ra, đừng đi ra làm ta mất mặt.
Hề Bình không kịp phòng bị suýt nữa cắn trúng lưỡi – bán ngẫu ăn mất một hộp Lam Ngọc kia vống lên chừng hai thước trong một đêm, trông như một thiếu niên rồi.
– Thế lỡ gặp phải tà ma Trúc Cơ Thăng Linh, khi đánh nhau không phải Thiên Cơ các rất bất lợi sao?
Nói xong, thiếu gia tùy hứng ngáp một cái, không để ý đến bán ngẫu nữa. Dạo bước sang thư phòng, hắn duỗi cái eo mỏi, lấy Gang Tấc bạch ngọc ra bắt đầu viết thư cho bà nội, báo bình an bù cho hôm qua.
Khóa thuần long lóe lên ánh bạc rồi chui vào trong cổ bán ngẫu.
Hề Bình xưa nay ăn cơm tích cực nhất lại lề mề hồi lâu không đi, đợi người khác giải tán hết, hắn mới đi theo như bám dính Tô trưởng lão vào Yên Hải lâu.
Viết được mấy chữ, hắn bỗng nhớ ra gì đó rồi ngẩng đầu, bán ngẫu đã bị ép thối lui tới cửa phòng ngủ liền dừng bước theo ý nghĩ của hắn.
Lại có đệ tử hỏi rằng:
– Đúng rồi, ngươi tên là gì ấy nhỉ? – Hề Bình hỏi một câu như thờ ơ không để ý, không đợi đối phương trả lời đã bá đạo tự tiện quyết định – Thôi, tên quỷ do tà ma đặt cũng không cát tường. Nếu ngươi đã là gia nô của ta thì từ nay mang họ Hề đi… ừm, có thể gọi ngươi là Hề Duyệt.
Theo như lời của Tô trưởng lão, nếu Thái Tuế kia chưa chết thì nội môn nhất định có thể giám sát được.
Khi Gang Tấc bạch ngọc sáng lên, Trang vương vừa về phủ – y quỳ ở Đông cung đến nửa đêm, được thị vệ khiêng về.
Câu hỏi này của hắn như sấm rền, chúng đệ tử đang châu đầu ghé tai đột nhiên im bặt – hỏi tà ma trúc cơ kiểu gì trước mặt Hình Đường trưởng lão, Hề Sĩ Dung này đúng thật là mọc một cái mồm tốt, trung bình ba ngày đắc tội một vị tiên trưởng.
Thằng ở bưng trà nóng và điểm tâm hầu hạ bên cạnh, y chỉ bưng chén nhấp môi chút, điểm tâm chưa đụng đã gạt sang bên.
Một mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan tỏa ra từ miệng bình rồi bay khỏi cửa sổ, một nụ hải đường mới nhú lặng lẽ nở hoa.
Bạch Lệnh không biết trồi ra từ chỗ nào, lấy ra một bình thuốc nhỏ từ trong ngực, dốc viên thuốc lên khăn gấm trắng muốt rồi đưa lên cho y.
Hề Bình không rõ do dậy quá sớm thiếu giấc hay làm sao, lòng dạ để đâu đâu, đến lời Thường Quân nói cũng không nghe tử tế cho lắm, tiện miệng nói một câu lấy lệ:
Một mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan tỏa ra từ miệng bình rồi bay khỏi cửa sổ, một nụ hải đường mới nhú lặng lẽ nở hoa.
Hề Bình bèn nói:
Sắc mặt Trang vương không tốt lắm, tâm trạng lại có vẻ không tồi, mỉm cười lắc đầu bảo:
Hề Bình thường ngày sấm không đánh không dậy không biết vì sao lại bị tiếng cửa này kinh động.
– Xuân Huy đan rất hiếm, ngươi tự giữ lại mà dùng, thứ này không bồi bổ ta được… Gang Tấc có tin, đưa đây ta xem.
– Ừ?
Bạch Lệnh bưng viên thuốc kia không nhúc nhích một chút, mặt trầm như nước.
– Con mẹ ngươi nữa… – Hề Bình hoàn hồn, không nhịn được văng một câu thô tục – Hù chết ta cũng không không có linh thạch cho ngươi trộm nữa đâu!
Bạch Lệnh không biết trồi ra từ chỗ nào, lấy ra một bình thuốc nhỏ từ trong ngực, dốc viên thuốc lên khăn gấm trắng muốt rồi đưa lên cho y.
Trang vương hết cách, đành nhận lấy viên thuốc rồi ngậm:
– Chậc, người giấy nhà ngươi sao tính tình lại y như tảng đá.
Hề Bình dặn đi dặn lại mình trong lòng, trả “Tà túy phổ” về, rồi lại như lơ đãng tùy tiện lật mấy cuốn sách khác, chữ trong sách không lọt một từ vào trong mắt hắn, hắn đang tính toán đêm nay lại dùng khóa thuần long “quan sát” mình thêm lần nữa.
Trong Tiềm Tu tự, hôm nay trừ Diêu Khải bất hạnh không qua được giới tử linh cảm, những người khác đều không cần đến tháp Càn Khôn chịu khổ từ sáng sớm – Tô trưởng lão dành thời gian rảnh rỗi dẫn họ đi khắp nơi để làm quen hoàn cảnh, giảng dạy môn quy.
– Thế chẳng phải là hại nước hại dân?
Tình cảm cha con giữa bệ hạ và thái tử sẽ không hao mòn sạch sẽ vì một đôi lần chính kiến trái ngược – năm đó Trương thị đầu lăn lông lốc còn chưa liên lụy đến Đông cung đâu. Y tới cầu tình chân thành tha thiết là bệ hạ có thể xuống nước.
Thế này là… nhớ nhà rồi?
Con ngươi của Hề Bình co lại không dễ phát hiện.
Sự tình bị bắt ép phớt lờ mới có thể để lại vết nứt trên đó.
Tình cảm cha con giữa bệ hạ và thái tử sẽ không hao mòn sạch sẽ vì một đôi lần chính kiến trái ngược – năm đó Trương thị đầu lăn lông lốc còn chưa liên lụy đến Đông cung đâu. Y tới cầu tình chân thành tha thiết là bệ hạ có thể xuống nước.
Oán và hận giống như tình cảm, đều cần tích lũy, không có đạo lý một lần là xong, phát hết trong một lần mới là hăng quá hóa dở.
Hơn nữa, bệ hạ thích y “tình thâm”.
Ngay khi mọi người đang chờ Tô trưởng lão mặt mũi hiền lành nổi cơn ra sao, lại thấy ông giơ cây gậy trúc trong tay chỉ đạo đồng bên đường:
Khi Gang Tấc bạch ngọc sáng lên, Trang vương vừa về phủ – y quỳ ở Đông cung đến nửa đêm, được thị vệ khiêng về.
– Nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện, có lúc bản tọa đúng thật là thiếu vài phần thời vận.
Bạch Lệnh nói bằng giọng cứng nhắc:
Tô Chuẩn vừa nghe đã biết hắn định hỏi thăm ai:
Hề Bình ngạo mạn liếc nó một cái, phân phó rằng:
– Thuộc hạ chỉ là người giấy, không hiểu nhân tình thế thái, chỉ hi vọng nếu điện hạ lại dùng khổ nhục kế thì báo trước một tiếng, để thuộc hạ đỡ phải giật gấu vá vai không tìm được đan dược.
Chu Tê dẫn đầu cúi mặt cụp mắt nói:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-d0
Trang vương chỉ vào hắn như đang dung túng con mèo đen gây sự vô lý, làm bộ muốn đứng dậy:
– Ngươi để kệ, ta tự lấy.
– Mỗi tháng theo lệ các ngươi được ba viên Lam Ngọc, phát vào ngày cuối cùng mỗi tháng, tích đủ mười điểm linh thạch là có thể đến Trừng Tịnh đường đổi một viên linh thạch Lam Ngọc ngoài định mức. Nhưng chẳng may bị trừ điểm cũng sẽ bị phạt trừ theo tháng.
Tô Chuẩn chống gậy trúc, tiêu dao tự tại tiếp tục đi về phía trước:
Bấy giờ Bạch Lệnh mới lặng lẽ xoay người nhấc Gang Tấc bạch ngọc lên đưa tới trước mặt y.
– Ngài nói tà tu sau Trúc Cơ là sẽ phát điên, nhưng trước khi vào Tiềm Tu tự ta từng gặp một tà tu tự xưng là kỳ sau Thăng Linh, nửa Thiền Thuế. Sao, hắn nói khoác à?
– Ông trời ơi, sao lại dài như thế nữa. – Trang vương nhìn lướt đại khái, thấy từ đầu đến cuối Gang Tấc lại toàn là tự đánh trống tự thổi kèn, Hề Bình đã đem chuyện mình “linh cảm đẳng Giáp, thiên tư trác tuyệt” đổi đủ kiểu hoa mỹ để kể mấy hôm liền rồi, lan man nhảm nhí khiến Trang vương nhìn mà đau mắt – Được rồi đem đi, biết ngay hắn không có việc nghiêm chỉnh… đợi đã.
Hề Bình:
Ánh mắt y bỗng ngừng lại trên một góc của Gang Tấc, chỉ thấy phần cuối Hề Bình viết rằng:
Thường Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ:
– Thằng ở nửa người nửa quỷ Bàng đô thống cho kia dung mạo xấu xí, không biết nói cũng không biết viết, rất là đần độn, kém xa Hiệu Chung. Nhưng ở Tiềm Tu tự chỉ đành chấp nhận tạm, cháu đặt cho nó cái tên Hề Duyệt, mong rằng nhờ vậy mà có thể thêm vài phần linh tính.
– Thuộc hạ chỉ là người giấy, không hiểu nhân tình thế thái, chỉ hi vọng nếu điện hạ lại dùng khổ nhục kế thì báo trước một tiếng, để thuộc hạ đỡ phải giật gấu vá vai không tìm được đan dược.
Ngón tay hơi trắng bệch của Trang vương vuốt qua nét chữ trên Gang Tấc:
– Hề Duyệt…
Nếu y nhớ không lầm, Hề Bình vốn có một đứa em trai nhỏ hơn ba tuổi, nuôi đến gần một tuổi, không giữ được. Đứa bé đó khi chết yểu đã có tên, là “Hề Duyệt”.
Sao đang yên đang lành lại đặt tên cho bán ngẫu?
Trang vương chỉ vào hắn như đang dung túng con mèo đen gây sự vô lý, làm bộ muốn đứng dậy:
Thằng ở của hắn không phải đều lấy tên đàn sao?
Thế này là… nhớ nhà rồi?
– Cút sang một bên, đừng ngáng đường! – Hề Bình nói năng thô bạo đẩy nó ra – Nhìn không hiểu ngươi ra dấu vớ vẩn, một đứa câm mà rõ nhiều lời.
Trang vương nhíu mày – không đúng, biểu đệ kia của y mỗi lần chuồn ra ngoài đều như thoát cương vậy, Vĩnh Ninh hầu không cắt tiền tiêu vặt của hắn cũng không trói được con lừa hoang này về, hắn căn bản không có cái thứ tình cảm ủy mị gọi là “nhớ nhà”.
Tên kia từ nhỏ đã chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, bên ngoài đâm đầu vào họa lớn thế nào trở về cũng như không có việc gì, không bức bách đến mức không có biện pháp thì sẽ không nói một tiếng, sợ rằng đã gặp phải chuyện gì rồi.
Trang vương trầm ngâm giây lát:
Bán ngẫu co rúm vào trong bóng tối như tự thẹn mình dơ bẩn.
– Trưởng công chúa Tân Thành gần đây có đến tạm trú ở miếu Nam Thánh không?
Hề Bình bị Thường Quân vạch lỗ tai rót chuyện bát quái cả chặng đường, mới biết ông lão mặt mũi hiền lành này lại là một nhân vật ghê gớm.
– Có, – Bạch Lệnh nói – cãi nhau với phò mã nên không vui cho lắm.
– Đi viết một phần bái thiếp, – Trang vương nói – ta đến miếu Nam Thánh cầu phúc… cầu nước nhà bình an, cha anh hòa thuận, tiện thể thỉnh an đại cô mẫu.
Trong Tiềm Tu tự, hôm nay trừ Diêu Khải bất hạnh không qua được giới tử linh cảm, những người khác đều không cần đến tháp Càn Khôn chịu khổ từ sáng sớm – Tô trưởng lão dành thời gian rảnh rỗi dẫn họ đi khắp nơi để làm quen hoàn cảnh, giảng dạy môn quy.
Tai trái Hề Bình rót vào một đống “không được”, tai phải ngâm trong nửa thùng “cần phải”, tổng kết lại là: gian khổ mộc mạc, ăn trấu nuốt rau, cần cù chịu khó, thức khuya dậy sớm, chơi với đèn lồng!
Hề Bình bị Thường Quân vạch lỗ tai rót chuyện bát quái cả chặng đường, mới biết ông lão mặt mũi hiền lành này lại là một nhân vật ghê gớm.
Đó là sản phẩm của Thiên Cơ các, bên trong văn hay tranh đẹp, miêu tả yêu tà tội ác tày trời nhất Thiên Cơ các bắt được trong gần năm trăm năm nay, Hề Bình lật đọc nhanh như gió, thấy ngoài tu sĩ Khai Khiếu kỳ còn giữ được hình người hoàn chỉnh, những người khác vẻ gì cũng có, tóm lại là không giống người.
– Nào có nhiều tà ma Trúc Cơ như vậy, đạo tâm đã là hiếm có, tuyệt đại đa số người sống trong núi có mỏ linh thạch đều dừng bước ở Linh Khiếu. May mắn đúc thành đạo tâm, dùng phương pháp “trộm thiên thời” để tu luyện, trên người cũng ắt sót lại lượng lớn tạp chất trọc vật. Hiếm ai qua được ải Trúc Cơ này, cho dù có người tâm chí kiên định khác người thường thì cùng lắm là đến được kỳ giữa Trúc Cơ, rồi cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, thần trí đại loạn.
– Tô trưởng lão là tổng đốc Thiên Cơ các tiền nhiệm, kinh qua sáu triều, lớn tuổi mới từ chức ở ẩn. Năm đó khi Lan Thương phản nghịch vây khốn Kim Bình, tinh nhuệ Thiên Cơ các đều đang nghĩ cách phá vòng vây truyền tin cho núi tiên, khi đó ông ấy vừa mới ra ràng, ở lại thủ thành cùng với Chi tướng quân, từ đó đến nay tình bạn với Chi tướng quân rất sâu đậm. Nghe nói ông đã thành linh cốt… có nghĩa là Linh Khiếu kỳ đại viên mãn, chỉ cách Trúc Cơ một bước.
– Trưởng lão, “linh khí trời đất” là gì vậy?
Hề Bình không rõ do dậy quá sớm thiếu giấc hay làm sao, lòng dạ để đâu đâu, đến lời Thường Quân nói cũng không nghe tử tế cho lắm, tiện miệng nói một câu lấy lệ:
Oán và hận giống như tình cảm, đều cần tích lũy, không có đạo lý một lần là xong, phát hết trong một lần mới là hăng quá hóa dở.
– Sao không trúc?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-d0
Một giọng cười vang lên sau lưng hắn:
Lại nói… nếu cùng lắm đến được kỳ giữa Trúc Cơ là tẩu hỏa nhập ma, thì “Thái Tuế” Thăng Linh kia là chuyện gì?
– Nào có được tùy ý trúc cơ? Trúc cơ trước tiên phải vào nội môn.
Chúng đệ tử vội vàng lên trước hành lễ:
Bán tiên ngoại môn núi Huyền Ẩn đều có thể tùy ý hành tẩu nhân gian, vì sao tà tu bán tiên giống vậy lại phải đuổi cùng giết tận? Đợi khi đã trúc cơ, tội danh đã chứng thực rồi giết vẫn chưa muộn mà. Nếu sợ khi bọn họ thương thiên hại lý, thì sao không chiêu an đến tiên môn, dẫn vào chính đạo chứ?
– Tô trưởng lão.
– Thế nhỡ có kẻ lọt lưới thì sao?
Tô Chuẩn đội mũ rơm cầm gậy trúc, như một ông lão tiều phu không có gì đặc biệt.
Tô trưởng lão gây dựng uy danh rất lớn ở Thiên Cơ các, sau bao nhiêu năm vậy mà lại phải ôn lại cảm giác xấu hổ khi bị một tên nhãi ranh truy hỏi ráo riết đến á khẩu cứng lưỡi, nghẹn họng một hồi lâu mới uyển chuyển nói:
– Ngươi để kệ, ta tự lấy.
Ông thủng thỉnh bước lên bậc đá:
– Ta không cần quần áo nữa, giặt sạch sẽ rồi tự lấy mà mặc. Cởi bộ áo liệm kia của ngươi ra, đừng đi ra làm ta mất mặt.
– Trúc cơ không phải là chuyện nước chảy thành sông. Phạt kinh tẩy tủy thành linh cốt cũng chỉ là điều kiện để xác thịt đạt đến Trúc Cơ. Ngoài linh cốt, ngươi còn phải tu đến khi tìm được “đạo tâm” của mình. Ta ấy à, đạo tâm không biết đang ở trên ngọn núi khỉ nào, không vào được cửa, vẫn chìm trong hồng trần đến khi chết già thôi.
Chu Tê tiếp lời theo:
Tất cả chi tiết trong “mơ” đều quá sức rõ ràng, hắn tỉnh dậy rồi mà vẫn kinh hồn táng đảm.
Trang vương hết cách, đành nhận lấy viên thuốc rồi ngậm:
– Trưởng lão, rất khó có được đạo tâm sao?
Bỗng cổ họng bán ngẫu phát ra khí âm “a”, nhặt lên một phiến lá tươi từ trong chăn của Hề Bình.
– Đương nhiên. – Tô Chuẩn cười bảo – Ngươi xem muôn vàn chúng sinh, có mấy người không phải cắm đầu vùng vẫy để sống? Người biết triển vọng của mình ở đâu, vì sao mà sống như lông phượng sừng lân, hiếm có xiết bao. Quanh năm suốt tháng còn không biết mình từ đầu chí cuối, huống chi là tìm một đạo tâm trước sau như một suốt trăm ngàn năm chứ?
Lại có đệ tử hỏi rằng:
– Trưởng lão, vậy thì chỉ cần tìm được “đạo tâm” là có thể trúc cơ sao?
Tô trưởng lão nói câu này, hắn lập tức đã rõ – mấy đại môn phái địa vị ngang nhau, chung sống hòa thuận. “Lưới trời lồng lộng” đương nhiên sẽ không đánh bắt lẫn nhau, bởi mọi người đều là “trời”.
Tô Chuẩn lắc đầu:
Tà tù dựa vào “trộm thiên thời” để tu luyện, người người đều có thể diệt trừ, vì sao lại làm chuyện hại người mà không lợi mình như thế? Vì họ không có linh thạch.
– Phải theo quy củ, đệ tử ngoại môn không được phép trúc cơ, ngươi phải có được “lệnh tiếp dẫn” do một vị phong chủ nào đó trong tiên môn đích thân viết, trước tiên lấy được thân phận đệ tử nội môn, đăng ký dưới tên phong chủ đã viết lệnh tiếp dẫn, được phong chủ bố trí đến một “đạo đường” trong núi tiên mới được… ôi, các ngươi xem, chúng ta đến “Yên Hải lâu” rồi. Yên Hải lâu là tàng thư các trong Tiềm Tu tự, khi rảnh rỗi các ngươi có thể tới mượn đọc điển tịch. Nhưng trên các bản quý giá độc nhất có phù chú, chỉ có thể đọc trong Yên Hải lâu, muốn mang ra ngoài thì phải tự sao chép lại.
Hề Bình không có chút hứng thú với Yên Hải lâu cao tít trên mây, chỉ tùy tiện liếc mắt một cái rồi quay đầu hỏi Tô Chuẩn:
Tô trưởng lão cởi mũ rơm, Hề Bình bèn cực kỳ có mắt nhìn ghé lại phủi hơi nước và lá rụng trên đó rồi treo ngay ngắn.
– Trưởng lão, trúc cơ nhất định phải tu ở núi tiên sao? Thế những tà ma bên ngoài kia trúc kiểu gì?
Hề Bình: …
Hơn nữa, bệ hạ thích y “tình thâm”.
Câu hỏi này của hắn như sấm rền, chúng đệ tử đang châu đầu ghé tai đột nhiên im bặt – hỏi tà ma trúc cơ kiểu gì trước mặt Hình Đường trưởng lão, Hề Sĩ Dung này đúng thật là mọc một cái mồm tốt, trung bình ba ngày đắc tội một vị tiên trưởng.
Đợi đã, ngươi nghe ta nói, trên người ngươi có…
Vì không thể ra khỏi giới tử linh cảm, hắn phải lên lớp sáng sớm hơn hơn một canh giờ. Vừa ra khỏi phòng, gió núi đã đập “rầm rầm” lên cánh cửa sau lưng hắn, sương sớm giăng đầy mặt, như bôi một chữ “ngu” lên mặt hắn.
Tô Chuẩn trầm mặc giây lát, nhìn hắn một cái:
– Ngươi hỏi ta… tà ma?
Ngay khi mọi người đang chờ Tô trưởng lão mặt mũi hiền lành nổi cơn ra sao, lại thấy ông giơ cây gậy trúc trong tay chỉ đạo đồng bên đường:
– Ghi lại, Hề Sĩ Dung, tháng này thêm một “điểm linh thạch”.
Hề Bình: …
– Đừng bỏ xuống chứ, bản tọa còn chưa xem xong đâu.
Thêm cái gì?
– Ta nói, tránh ra, đừng làm phiền ta.
Chu Tê tiếp lời theo:
– Mỗi tháng theo lệ các ngươi được ba viên Lam Ngọc, phát vào ngày cuối cùng mỗi tháng, tích đủ mười điểm linh thạch là có thể đến Trừng Tịnh đường đổi một viên linh thạch Lam Ngọc ngoài định mức. Nhưng chẳng may bị trừ điểm cũng sẽ bị phạt trừ theo tháng.
Tô Chuẩn chống gậy trúc, tiêu dao tự tại tiếp tục đi về phía trước:
– Cho hắn điểm linh thạch là bởi vì hắn đã đặt một câu hỏi hay. Ta biết các ngươi đề kiêng nhắc đến “tà ma”, ở phàm gian, nếu có người xui xẻo mấy ngày liền thì sẽ nói “dính phải tà khí”, từng chạm phải đồ của tà ma; bệnh dịch lưu hành thì nói “gió tà nhập thể”, nơi này tất có tà ma từng đi qua thả một phát rắm độc nơi đầu ngọn gió. Nhưng không tìm hiểu rõ ràng thấu đáo “tà” thì sao các ngươi biết thế nào là “chính”? Chỉ giữ miệng sạch sẽ kín đáo như bưng, tà ma kia sẽ không vì thế mà không tồn tại nữa.
Chu Tê dẫn đầu cúi mặt cụp mắt nói:
Một giọng cười vang lên sau lưng hắn:
– Vâng, đệ tử đã thụ giáo.
Lòng nhẫn nại hiếm hoi của Hề Bình cạn sạch, tóm lấy khóa thuần long trên cổ bán ngẫu.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-d0
– Điện hạ không cần câu nệ, – Tô Chuẩn xua xua tay – sở dĩ tiên môn muốn đệ tử vào nội môn trúc cơ là bởi núi Huyền Ẩn có mỏ linh thạch bồi bổ. Bốn vách “đạo đường” dùng cho đệ tử trúc cơ khảm đầy linh thạch, thân ở trong đó có thể dẫn nhập linh khí tinh thuần nhất, đảm bảo linh đài trong sạch không chút dơ bẩn. Tà tu khác biệt với chúng ta, các ngươi cũng biết giá thị trường của linh thạch là bao nhiêu, không có môn phái để dựa vào, tà tu tầm thường chắc chắn cung không đủ cầu, nên chúng thường hay lấy linh khí trời đất để dùng cho mình.
– Trưởng lão, “linh khí trời đất” là gì vậy?
– Sở dĩ hoa nở, sở dĩ cây lớn, sở dĩ vạn vật không ngừng sinh sôi, đó là do nơi nương tựa chính là “linh khí trời đất”. – Tô Chuẩn kiên nhẫn nói – Tu sĩ Khai Khiếu kỳ chỉ có thể dẫn linh khí nhập thể tạm thời dùng cho mình, linh khí không thể ở lâu trong cơ thể, vẫn phải trả về cho trời đất. Trúc cơ xong thì lại khác, tu sĩ Trúc Cơ vì đã thành linh thân, muốn tăng cao tu vi thì phải luyện hóa linh khí cho mình dùng, linh khí cần phải lưu lại hoàn toàn trong cơ thể. Lấy một ví dụ, nếu một tu sĩ kỳ đầu Trúc Cơ bế quan ở phàm gian, chưa đến mười năm, chừng hơn mười dặm xung quanh hắn đều sẽ không mọc được một ngọn cỏ, người dân đa tai đa bệnh, nếu lân cận không may có phụ nữ mang thai, sinh ra không phải thai chết thì cũng là trẻ dị dạng, đây gọi là “trộm thiên thời”. “Tà ma” mà chúng ta gọi không hề nói về công pháp xuất thân, mà là những tu sĩ “trộm thiên thời” để sống.
– Chẳng trách “Nhân Gian Hành Tẩu” của Thiên Cơ các chỉ có tu sĩ Khai Khiếu kỳ !
– Tô trưởng lão.
Chúng đệ tử thường ngày treo “tà ma” bên miệng lại chưa một lần nghe nói rốt cuộc thế nào là “tà tu”.
Hề Bình thầm nghĩ: À, thì ra tu sĩ Trúc Cơ là Tỳ Hưu* chỉ ăn không ỉa.
*Tỳ Hưu là linh thú không có hậu môn.
Gần năm trăm năm, tà tu có tu vi đạt tới kỳ giữa và sau Trúc Cơ có thể đếm trong một bàn tay, trong đó không có Thăng Linh.
Hề Bình nghe đến đây, trong lòng trở nên nghi hoặc: Nếu trúc cơ được đã hiếm hoi như thế, vậy không phải là nói tuyệt đại đa số “tà tu” trên đời thực ra đều chỉ là “bán tiên” sao?
Diêu Khải giơ tay áo lau nước trên mặt, tròng mắt đỏ hoe.
Chu Tê buột miệng nói:
– Thế chẳng phải là hại nước hại dân?
Thường Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ:
Sự tình bị bắt ép phớt lờ mới có thể để lại vết nứt trên đó.
– Chẳng trách “Nhân Gian Hành Tẩu” của Thiên Cơ các chỉ có tu sĩ Khai Khiếu kỳ !
– Không thì ngươi cho rằng Huyền Ẩn rộng lớn ta không cho ra được vài nhân vật lợi hại từ Trúc Cơ trở lên sao? – Tô Chuẩn cười bảo – Năm ấy vì kết thúc cục diện đại loạn, ngũ đại môn phái Bắc Côn Luân, Nam Lan Thương, Tây Lăng Vân, Đông Huyền Ẩn, Trung Tam Nhạc làm đầu, lập nên quy củ cho huyền môn: tu hành tuy là lữ quán, nhưng chính đạo nên lấy thiên hạ làm đầu, không được ích kỷ tư lợi trộm thiên thời. May mà ông trời để lại một con đường, ban cho chúng ta linh thạch thượng cổ, vật này linh khí tinh thuần, dùng để tu hành là làm ít công to, cũng không đáng ngại với chúng sinh. Chúng ta tu hành chính đạo chỉ có thể dùng linh khí trong linh thạch, Khai Khiếu kỳ thì thôi, Trúc Cơ trở lên nếu muốn xuống núi phải báo cáo trước với sư môn và tự mang linh thạch hạ sơn. Cho dù giới tử tùy thân có thể mang lượng lớn linh thạch, ở lâu nơi phàm gian cũng không khỏi tình ngay lý gian, có nhiều bất tiện, thế nên “Nhân Gian Hành Tẩu” mới chỉ dùng “bán tiên” Khai Khiếu kỳ.
Chuyện Hề Bình chú ý luôn không giống người khác:
Tô Chuẩn: …
– Thế lỡ gặp phải tà ma Trúc Cơ Thăng Linh, khi đánh nhau không phải Thiên Cơ các rất bất lợi sao?
– Nào có nhiều tà ma Trúc Cơ như vậy, đạo tâm đã là hiếm có, tuyệt đại đa số người sống trong núi có mỏ linh thạch đều dừng bước ở Linh Khiếu. May mắn đúc thành đạo tâm, dùng phương pháp “trộm thiên thời” để tu luyện, trên người cũng ắt sót lại lượng lớn tạp chất trọc vật. Hiếm ai qua được ải Trúc Cơ này, cho dù có người tâm chí kiên định khác người thường thì cùng lắm là đến được kỳ giữa Trúc Cơ, rồi cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, thần trí đại loạn.
Hề Bình nghe đến đây, trong lòng trở nên nghi hoặc: Nếu trúc cơ được đã hiếm hoi như thế, vậy không phải là nói tuyệt đại đa số “tà tu” trên đời thực ra đều chỉ là “bán tiên” sao?
– Còn chuyện gì à? – Tô Chuẩn cười bảo – Lão Tô keo kiệt lắm, điểm linh thạch chỉ cho có một, nhiều hơn thì không có đâu, ngươi đi tìm người khác ấy.
Nếu bán tiên đã không thể giữ lại linh khí, thì đương nhiên cũng không phá hoại hoàn cảnh gì.
– Cho hắn điểm linh thạch là bởi vì hắn đã đặt một câu hỏi hay. Ta biết các ngươi đề kiêng nhắc đến “tà ma”, ở phàm gian, nếu có người xui xẻo mấy ngày liền thì sẽ nói “dính phải tà khí”, từng chạm phải đồ của tà ma; bệnh dịch lưu hành thì nói “gió tà nhập thể”, nơi này tất có tà ma từng đi qua thả một phát rắm độc nơi đầu ngọn gió. Nhưng không tìm hiểu rõ ràng thấu đáo “tà” thì sao các ngươi biết thế nào là “chính”? Chỉ giữ miệng sạch sẽ kín đáo như bưng, tà ma kia sẽ không vì thế mà không tồn tại nữa.
Bán tiên ngoại môn núi Huyền Ẩn đều có thể tùy ý hành tẩu nhân gian, vì sao tà tu bán tiên giống vậy lại phải đuổi cùng giết tận? Đợi khi đã trúc cơ, tội danh đã chứng thực rồi giết vẫn chưa muộn mà. Nếu sợ khi bọn họ thương thiên hại lý, thì sao không chiêu an đến tiên môn, dẫn vào chính đạo chứ?
Lại nói… nếu cùng lắm đến được kỳ giữa Trúc Cơ là tẩu hỏa nhập ma, thì “Thái Tuế” Thăng Linh kia là chuyện gì?
Không cho hắn hỏi, Tô trưởng lão đã bắt đầu giảng giải lần lượt về bốn mươi tám điều môn quy Huyền Ẩn.
– Trưởng lão, vậy thì chỉ cần tìm được “đạo tâm” là có thể trúc cơ sao?
Tai trái Hề Bình rót vào một đống “không được”, tai phải ngâm trong nửa thùng “cần phải”, tổng kết lại là: gian khổ mộc mạc, ăn trấu nuốt rau, cần cù chịu khó, thức khuya dậy sớm, chơi với đèn lồng!
Nếu thật sự không ổn thì hắn sẽ nói với quản lý Tiềm Tu tự, bảo họ dẫn hắn đi tìm Chi tướng quân.
Nghe xong, hắn chỉ thấy tứ đại giai không, cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
Sắc mặt Trang vương không tốt lắm, tâm trạng lại có vẻ không tồi, mỉm cười lắc đầu bảo:
Tô trưởng lão tụng một hơi hết môn quy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, như đã thở hết những thứ tích tụ trong mười năm ra ngoài. Nụ cười trên khuôn mặt ông cụ như tỏa ra thánh quang, hài lòng mãn nguyện dẫn một đám đệ tử mặt đần thối đi tham quan các địa điểm như “Tùng Song đại đường”, “Trừng Tịnh đường”, “Giới đường” vân vân của Tiềm Tu tự. Dạo quanh một vòng lớn, mặt trời đã xuống núi, ông Tô mới chưa hết thỏa mãn thả bọn họ đi ăn cơm.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-d0
Hề Bình xưa nay ăn cơm tích cực nhất lại lề mề hồi lâu không đi, đợi người khác giải tán hết, hắn mới đi theo như bám dính Tô trưởng lão vào Yên Hải lâu.
Tô trưởng lão cởi mũ rơm, Hề Bình bèn cực kỳ có mắt nhìn ghé lại phủi hơi nước và lá rụng trên đó rồi treo ngay ngắn.
– Còn chuyện gì à? – Tô Chuẩn cười bảo – Lão Tô keo kiệt lắm, điểm linh thạch chỉ cho có một, nhiều hơn thì không có đâu, ngươi đi tìm người khác ấy.
Nói xong, Tô trưởng lão vỗ vỗ hắn rồi tự cầm mấy cuốn sách và đi mất.
– Ta không đến xin cơm, – Hề Bình bảo – trưởng lão, có chuyện này đặc biệt hiếu kỳ muốn hỏi thăm ngài.
– Ừ?
– Vâng, đệ tử đã thụ giáo.
Hề Bình bèn nói:
– Ông trời ơi, sao lại dài như thế nữa. – Trang vương nhìn lướt đại khái, thấy từ đầu đến cuối Gang Tấc lại toàn là tự đánh trống tự thổi kèn, Hề Bình đã đem chuyện mình “linh cảm đẳng Giáp, thiên tư trác tuyệt” đổi đủ kiểu hoa mỹ để kể mấy hôm liền rồi, lan man nhảm nhí khiến Trang vương nhìn mà đau mắt – Được rồi đem đi, biết ngay hắn không có việc nghiêm chỉnh… đợi đã.
– Ngài nói tà tu sau Trúc Cơ là sẽ phát điên, nhưng trước khi vào Tiềm Tu tự ta từng gặp một tà tu tự xưng là kỳ sau Thăng Linh, nửa Thiền Thuế. Sao, hắn nói khoác à?
Tô Chuẩn vừa nghe đã biết hắn định hỏi thăm ai:
– Tô trưởng lão là tổng đốc Thiên Cơ các tiền nhiệm, kinh qua sáu triều, lớn tuổi mới từ chức ở ẩn. Năm đó khi Lan Thương phản nghịch vây khốn Kim Bình, tinh nhuệ Thiên Cơ các đều đang nghĩ cách phá vòng vây truyền tin cho núi tiên, khi đó ông ấy vừa mới ra ràng, ở lại thủ thành cùng với Chi tướng quân, từ đó đến nay tình bạn với Chi tướng quân rất sâu đậm. Nghe nói ông đã thành linh cốt… có nghĩa là Linh Khiếu kỳ đại viên mãn, chỉ cách Trúc Cơ một bước.
Bạch Lệnh bưng viên thuốc kia không nhúc nhích một chút, mặt trầm như nước.
– Tà tu đến một cảnh giới nhất định chính là tai họa, nội môn tự nhiên sẽ phái đại năng xử lý. Ngươi ấy à, chuyên tâm tu hành, tranh thủ cơ hội được ở Tiềm Tu tự mà mở linh khiếu là điều đúng đắn, từng gặp cũng là một loại tạo hóa, nhưng đừng hỏi thăm kỹ càng như vậy nữa.
Hề Bình bám riết không tha, truy hỏi:
Tô Chuẩn lắc đầu:
Hề Bình bám riết không tha, truy hỏi:
– Thế nhỡ có kẻ lọt lưới thì sao?
– Nội môn có một vực sâu gọi là “Biển Sao”, có thể nhìn thấy thiên cơ. – Tô Chuẩn cười bảo – Ngươi chưa bao giờ nghe “lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát” à?
– Điện hạ không cần câu nệ, – Tô Chuẩn xua xua tay – sở dĩ tiên môn muốn đệ tử vào nội môn trúc cơ là bởi núi Huyền Ẩn có mỏ linh thạch bồi bổ. Bốn vách “đạo đường” dùng cho đệ tử trúc cơ khảm đầy linh thạch, thân ở trong đó có thể dẫn nhập linh khí tinh thuần nhất, đảm bảo linh đài trong sạch không chút dơ bẩn. Tà tu khác biệt với chúng ta, các ngươi cũng biết giá thị trường của linh thạch là bao nhiêu, không có môn phái để dựa vào, tà tu tầm thường chắc chắn cung không đủ cầu, nên chúng thường hay lấy linh khí trời đất để dùng cho mình.
Hề Bình:
– Không đúng, trưởng lão, khi Nam Hạp kia bắc tiến sao “lưới trời lồng lộng” không nói gì cả vậy?
Tô Chuẩn: …
Thằng ở bưng trà nóng và điểm tâm hầu hạ bên cạnh, y chỉ bưng chén nhấp môi chút, điểm tâm chưa đụng đã gạt sang bên.
Tô trưởng lão gây dựng uy danh rất lớn ở Thiên Cơ các, sau bao nhiêu năm vậy mà lại phải ôn lại cảm giác xấu hổ khi bị một tên nhãi ranh truy hỏi ráo riết đến á khẩu cứng lưỡi, nghẹn họng một hồi lâu mới uyển chuyển nói:
Hề Bình lạnh lùng bảo:
– Lan Thương kiếm phái… là một trong ngũ đại môn phái năm đó, không phải tà tu.
Hề Bình có khi lơ là cố ý không nghe người khác nói, nhưng cũng không phải thật sự không hiểu những ý ngoài lời này.
Tô trưởng lão nói câu này, hắn lập tức đã rõ – mấy đại môn phái địa vị ngang nhau, chung sống hòa thuận. “Lưới trời lồng lộng” đương nhiên sẽ không đánh bắt lẫn nhau, bởi mọi người đều là “trời”.
Hắn mơ màng trợn mắt bật dậy, nheo mắt ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn theo Diêu Tử Minh xách đèn ra ngoài, rồi hoang mang nhìn chằm chằm vào tay mình hồi lâu – lúc ngủ không biết đè vào đâu mà ngón tay cứ run rẩy mãi.
Tà tù dựa vào “trộm thiên thời” để tu luyện, người người đều có thể diệt trừ, vì sao lại làm chuyện hại người mà không lợi mình như thế? Vì họ không có linh thạch.
Linh thạch đều nằm trong tay “trời”.
“Phương pháp tu luyện hại nước hại dân” và “không xuất thân danh môn chính phái” thực ra là cùng một ý, chỉ là câu trước nghe lý thẳng lẽ hùng hơn một chút.
Nhưng xưa nay vẫn vậy, chuyện này cũng chẳng liên quan đến hắn.
Ý niệm này vừa chợt lóe lên một cái đã bị Hề Bình ném sang một bên, hắn hỏi:
– Đương nhiên, – Tô trưởng lão rút một cuốn sách nhỏ mỏng dính từ trên giá sách con đưa cho hắn – ta không phản đối các ngươi hiểu rõ tà tu, nếu ngươi có ý định vào Thiên Cơ các trong tương lai thì đọc nhiều cũng tốt.
– Chuyện khác thì không sao… nhưng trưởng lão, tà tu kia chết thật rồi ư?
– Đương nhiên, – Tô trưởng lão rút một cuốn sách nhỏ mỏng dính từ trên giá sách con đưa cho hắn – ta không phản đối các ngươi hiểu rõ tà tu, nếu ngươi có ý định vào Thiên Cơ các trong tương lai thì đọc nhiều cũng tốt.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-d0
Nói xong, Tô trưởng lão vỗ vỗ hắn rồi tự cầm mấy cuốn sách và đi mất.
Hề Bình nhìn kỹ một cái, bìa ngoài cuốn sách nhỏ kia ghi ba chữ: “Tà túy phổ”.
Đó là sản phẩm của Thiên Cơ các, bên trong văn hay tranh đẹp, miêu tả yêu tà tội ác tày trời nhất Thiên Cơ các bắt được trong gần năm trăm năm nay, Hề Bình lật đọc nhanh như gió, thấy ngoài tu sĩ Khai Khiếu kỳ còn giữ được hình người hoàn chỉnh, những người khác vẻ gì cũng có, tóm lại là không giống người.
Bán ngẫu bị khóa thuần long điều khiển nhặt áo gấm và giày hắn tiện tay ném bừa một cách máy móc.
Hắn còn tưởng mình đang lật một cuốn chí dị quỷ quái hạng ba.
Gần năm trăm năm, tà tu có tu vi đạt tới kỳ giữa và sau Trúc Cơ có thể đếm trong một bàn tay, trong đó không có Thăng Linh.
Theo như lời của Tô trưởng lão, nếu Thái Tuế kia chưa chết thì nội môn nhất định có thể giám sát được.
Bạch Lệnh nói bằng giọng cứng nhắc:
Nhưng…
Tối hôm qua, Hề Bình dùng máu liên kết với khóa thuần long, tương đương với việc hắn có một chút ý thức lưu lại trên người bán ngẫu. Sau đó hắn “mơ thấy” bán ngẫu thấy “mình” sau khi chìm vào giấc ngủ đứng dậy như bị quỷ nhập rồi đi ra hậu viện!
Tất cả chi tiết trong “mơ” đều quá sức rõ ràng, hắn tỉnh dậy rồi mà vẫn kinh hồn táng đảm.
Mà thứ khiến hắn xác định đó không phải mơ chính là chiếc lá bán ngẫu tìm thấy trên giường hắn.
Bất kể bán ngẫu đã từng làm chuyện gì xui xẻo, Hề Bình đều quyết định tha thứ cho nó – quái vật nhỏ kia có đủ tấm lòng, bị bóp cổ cảnh cáo mà vẫn liều mạng mật báo cho hắn… chỉ là hơi thiếu thông minh.
Chẳng may cái thứ quỷ nhập vào người hắn đêm qua vẫn còn ở lân cận, hai người hắn không phải đều xong đời rồi sao?
Nên hắn mấy lần cố ý phát cáu cắt ngang bán ngẫu, không dám “nghe”.
Chúng đệ tử vội vàng lên trước hành lễ:
Bình tĩnh… không được để lộ dị trạng.
Hề Bình dặn đi dặn lại mình trong lòng, trả “Tà túy phổ” về, rồi lại như lơ đãng tùy tiện lật mấy cuốn sách khác, chữ trong sách không lọt một từ vào trong mắt hắn, hắn đang tính toán đêm nay lại dùng khóa thuần long “quan sát” mình thêm lần nữa.
Bán ngẫu ngoan ngoãn đi tới bắt tay dọn giường chiếu cho hắn.
Nếu bán tiên đã không thể giữ lại linh khí, thì đương nhiên cũng không phá hoại hoàn cảnh gì.
Nếu thật sự không ổn thì hắn sẽ nói với quản lý Tiềm Tu tự, bảo họ dẫn hắn đi tìm Chi tướng quân.
Sao đang yên đang lành lại đặt tên cho bán ngẫu?
Nhưng, ngay khi chuẩn bị rời khỏi Yên Hải lâu, cả người Hề Bình bỗng nhiên cứng đờ.
Hắn còn không chớp nổi mắt nữa!
Hề Bình trơ mắt nhìn “mình” không chịu khống chế xoay người, cầm cuốn “Tà tu phổ” bỏ xuống vừa nãy lên trước mắt, giở ra một lần nữa.
Bên tai… không, trong đầu hắn vang lên một giọng nói mềm mại khiến người ta tê dại cả da đầu:
– Đừng bỏ xuống chứ, bản tọa còn chưa xem xong đâu.
– Nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện, có lúc bản tọa đúng thật là thiếu vài phần thời vận.