RỒNG CẮN ĐUÔI – 2
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Bàng Tiển mỉm cười đưa mắt nhìn các đệ tử mới ứng tuyển lên xe – tứ hoàng tử, cửu công chúa, thế tử Từ Khê quận vương… còn có mấy tông thất, tổng cộng ba mươi mốt đệ tử ứng tuyển, họ Chu chiếm sáu ghế. Mà trong mấy dòng họ lớn của Huyền Ẩn chỉ có đích hệ Lâm gia trúng tuyển, Triệu gia có nhánh bên bắn đại bác cũng không tới, còn lại đều là… những người được chọn rất ngoài dự kiến.
Rốt cuộc là lần này các con em thế gia đều đạo đức bại hoại khác thường nên mới bị xóa khỏi danh sách, hay là Chi sư thúc cố ý?
– Nhà ngươi có bao nhiêu đất mà chịu được phung phí ngần này?
Chỉ nghe thấy một tiếng “soạt”, cả một hộp linh thạch Lam Ngọc lăn ra đầy xe, hắn lôi một con búp bê nhỏ ra từ dưới gầm ghế.
Chuyện này rất khó nói.
Khu ngoại thành phía nam hiện tại không còn trồng trọt từ lâu, sau khi độ nguyệt kim hạ phàm, các thể loại công xưởng động cơ hơi nước mọc lên bên ngoài như nấm sau mưa, đặc biệt là ngoại ô phía nam có sẵn kênh đào bến cảng. Có một miếng đất ở đó, chỉ dựa vào địa tô cũng có thể giàu chảy mỡ, chẳng trách xa hoa đến thế.
– Chi sư thúc cần thằng nhỏ ấy làm gì, vốn cũng là không nhẫn tâm nhìn thứ nhỏ bé đang sống sờ sờ bị chết đói thôi, thà… – Bàng Tiển bận bịu mấy ngày liền vì một đống lễ nghi rườm rà của Đại tuyển, lúc này đang không có tinh thần, suýt nữa nói hớ hết những lời thật trong lòng.
Hắn “eo” một tiếng rồi đóng cửa xe lại, dùng đầu ngón tay nhón mở trang sách ố vàng một cách ghét bỏ.
Một áo lam hỏi khẽ bên tai hắn:
Thằng nhóc khốn nạn.
Thân thích hầu phủ há lại không cần? Thế là tình cha con của ông chủ và Thôi phu nhân tự nhiên tiếp tục.
– Đô thống thấy ai có tiềm lực vào nội môn?
Khi một cửa hiệu đã có danh tiếng đến một trình độ nhất định, người không mua đồ của họ cũng sẽ nghe nói đến – ví dụ như trẻ con đều biết Trạng Nguyên Hồng của lầu Hợp Âm, hòa thượng cũng từng nghe nói về vịt Quế Hoa của Thê Phượng các, người quá tuổi Bàng đô thống cũng nhận ra con dấu cá chép nhỏ đã mở hầu bao quý phụ toàn Kim Bình của Thôi ký.
Khuôn mặt bán ngẫu nhỏ cũng lộ vẻ hoảng sợ y hệt.
– Xem ngươi hỏi kìa, đám chân đất mắt toét chúng ta đến nội môn mở về phía nào còn chẳng biết. – Bàng Tiển trả lời hờ hững – Dù sao không phải họ Chu thì cũng là họ Lâm.
Có lẽ là vì… đó là ánh mắt nhìn con người của Hề Bình.
Quái vật nhỏ lập tức bị khống chế, lui lại mấy bước như một con rối bị giật dây.
Việc này nói ra rất dài dòng: hồi ấy Thôi phu nhân là đại tiểu thư, một lần đi dạo chơi vùng ngoại ô với các em gái bị hỏng xe ngựa giữa đường. Hầu gia vừa hay bắt gặp bèn tốt bụng tới giúp một tay. Thôi đại tiểu thư là người mê hoa, nhìn một cái đã bị sắc đẹp của ông bỏ bùa.
Áo lam kia bảo:
– Thế còn lại đều là đồng liêu tương lai của chúng ta rồi.
Áo lam kia bảo:
– Thế còn lại đều là đồng liêu tương lai của chúng ta rồi.
Ai ngờ phong thủy luân lưu chuyển, về sau đại cô nương Hề gia vào cung có triển vọng, quay qua quay lại, tên mặt trắng không đáng tin cậy năm đó thế mà nhờ bám váy mà tự nhiên lại thành Vĩnh Ninh hầu, Thôi đại tiểu thư mờ mắt vì tình trở thành phu nhân hầu phủ.
– Tôn trưởng, nghĩ gì thế? Thể loại chẳng có căn cơ như nhà chúng ta toàn dựa vào ân điển của thánh nhân, Ngự sử đài tám trăm đôi mắt mười hai canh giờ nhìn chằm chằm, động tý là bắt lỗi. Chớ nên đụng vào đồ gì, không dám nhặt một đồng rơi xuống đất, ngươi làm nịnh thần dễ thế à?
– Dừng, kỳ quặc quá —— nào, kêu cho cha nghe.
– Dẹp đi, – Bàng Tiển lười biếng theo sau – Tiềm Tu tự cũng không phải “cây thông cống như ý cát tường” dưới đường thoát nước, cứ vào là vạch linh khiếu ra cho ngươi. Năm nào cũng có kẻ chẳng có thu hoạch gì ngoài ăn lắm béo ra năm cân.
Hề Bình thò đầu ra ngoài cửa sổ, thấy hai bên con đường thoáng đãng và những con hẻm trong ngõ ngách xó xỉnh chật ních người xem náo nhiệt, không ít bách tính thấy bán tiên áo lam ngự kiếm như thiên thần giang lâm bèn kích động quỳ xuống vái lạy bên đường.
Hề Bình đi cuối hàng nghe vậy bèn ngẩng đầu, tai của tên này không biết mọc kiểu gì mà cách xa mấy trượng cũng nghe được người ta nói thầm, có thể thấy bình thường không ít lần nghe lén trong góc nhà. Hề Bình chắt lọc các thông tin khác, nghe thấy cơm nước của Tiềm Tu tự không tồi bèn rất chi là vui vẻ, vẫy vẫy tay với Bàng Tiển như đã quen thân.
Hề Bình đón bằng hai tay, chỉ thấy đó là một nửa còn lại của một cuốn sách đóng bằng chỉ sắp bung hết, còn có mùi mốc meo.
Khuôn mặt Bàng Tiển hiện lên vẻ khó nói thành lời trong giây lát, không nhịn được hỏi đồng liêu:
Hề Bình nhìn kỹ, phát hiện lưỡi của đứa nhỏ kia chỉ có một đoạn rất ngắn, cuộn lại phía sau mấy hàng răng, hình dạng của yết hầu và vòm miệng mềm cũng vô cùng dị thường.
Hề Bình còn lâu mới sợ bị lườm, người ta càng tức hắn lại càng hăng. Liếm răng nanh của mình, tên chó chết nảy ra ý xấu:
– Ta trông rất bình dị thân thiết sao?
Thủ hạ không hiểu ý bèn thuận miệng bợ đít:
Hề Bình lập tức nắm “lá vàng” vào lòng bàn tay, giương da mặt dày ba tấc lên, chắp tay:
– Nhóc con, ngươi có biết dù về từ Tiềm Tu tự thì cũng phải làm chân sai vặt dưới trướng của ta không?
– Đương nhiên, đô thống xưa nay luôn hiền hòa thân thiết.
Hề Bình vốn định kiên quyết từ chối, miệng cũng đã mở, nghe được nửa câu xong lại lưỡng lự.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-bl
Bàng Tiển mặt không cảm xúc:
– Gắng ngồi cho vững, tốt nhất đừng mở cửa sổ nhìn xuống dưới.
Hề Bình kể đại khái về sự tích phát tài của hầu gia, bình luận:
– Lát nữa đến y đường lĩnh mấy viên thuốc chữa bệnh mắt.
Lúc này, Triệu Dự vội vội vàng vàng đi qua.
– Chà, con nhà giàu. – Không biết từ lúc nào Bàng Tiển đã xuyên tường tiến vào trong xe ngựa của hắn, liếc nhìn Lam Ngọc châu lăn lóc đầy đất như những hòn đá, sắc mặt lạnh đi không dễ phát hiện.
Một người thuộc đích hệ Triệu gia bị Chi tướng quân gạt khỏi danh sách, liên đới Triệu Dự như bị bôi tro trát trấu, đợt này còn khiêm tốn hơn bình thường ba phần. Hắn cũng không giao lưu ánh mắt với người khác, ghé lại gần Bàng Tiển rỉ tai:
– Ngươi đi sang trái hai bước?
– Đô thống, người trông coi không tận tâm, vừa nãy tới báo bán ngẫu tò vò kia chạy rồi…
Hắn không nhịn được nghĩ: một năm sau, ta cũng sẽ có thể mặc bộ lam bào kia rồi uy phong bay qua sao?
– Chạy rồi thì thôi. – Bàng Tiển không để bụng, độ nguy hại của bán ngẫu nhỏ chưa mở linh trí còn không bằng chó hoang, trông mã ngoài kia cũng không đáng bao nhiêu tiền, không tính là tổn thất tài vụ.
Bàng đô thống hiển nhân đã quen với cành này, tay áo tung bay, không nhìn ngang liếc dọc.
– Hả? Ngươi nói gì cơ? – Cuồng phong rót đầy tai Hề Bình, chỉ cảm thấy mùi vị “ngự giữa bầu không” không mỹ miều chút nào, gào lên – Tôn trưởng, ngươi không sợ mặt bị thổi thành củ cải méo sao?
– Đây… – Triệu Dự hơi chần chừ, nói khẽ – dù sao cũng là thứ Chi sư thúc yêu cầu đích danh.
– Sang phải.
– Chi sư thúc cần thằng nhỏ ấy làm gì, vốn cũng là không nhẫn tâm nhìn thứ nhỏ bé đang sống sờ sờ bị chết đói thôi, thà… – Bàng Tiển bận bịu mấy ngày liền vì một đống lễ nghi rườm rà của Đại tuyển, lúc này đang không có tinh thần, suýt nữa nói hớ hết những lời thật trong lòng.
– Ha, – Hề Bình vui vẻ, Bàng đô thống đã cho hắn một món đồ tốt – giờ ngươi đã ngoan chưa hả? Chắp tay thi lễ với cha.
– Đô thống, người trông coi không tận tâm, vừa nãy tới báo bán ngẫu tò vò kia chạy rồi…
– Được thôi, – một ngón tay thò ra dưới ngũ quan của Bàng Tiển – ngươi không cần thì trả lại ta.
Một câu “thà ngươi quản giáo tử tế con cháu trong tộc còn hơn suy đoán ý trên bằng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này” suýt nữa buột ra, lời đến khóe miệng rồi mới vất vả nín lại.
Mặt quái vật nhỏ lộ vẻ chống cự không cam chịu, chân lại ngoan ngoãn bước hai bước sang trái.
– Ngươi không cần để ý đến nó, một bán ngẫu dựa vào linh thạch để sống sẽ không làm loạn ở phàm gian, nói không chừng đám thiếu gia tiểu thư này có người mang theo đồ tốt trong hành lý nên bị dụ đi rồi. – Bàng Tiển kéo lời về một cách gượng gạo, làm bộ làm tịch vỗ vỗ vai Triệu Dự – Ta đưa đám nhóc con “lên trường học” rồi về ngay, hai ngày nay giao Kim Bình lại cho chư vị huynh đệ.
Bán ngẫu nhỏ vừa trông thấy linh thạch đã quên hết mọi thứ, vồ tới giật linh thạch trong tay Hề Bình rồi trực tiếp nuốt chửng.
Ai nấy gặp Nhân Gian Hành Tẩu đều như thấy chân thần, vương công quý tộc cũng đều khách khí, huống hồ Bàng Tiển còn nổi danh khó gần. Từ khi làm người nắm quyền Thiên Cơ các, hắn không còn phải nhìn sắc mặt người khác. Cảm giác này thật mới lạ, Bàng đô thống nhất thời lại không nổi giận, tò mò hỏi:
Nói xong, hắn cắn môi làm còi, một thanh trường kiếm hiện lên dưới chân.
– Thực ra ta cảm thấy chuyện này giống như mẹ với cô của ta kết làm người một nhà, cha ta chỉ là hàng đính kèm thêm vào đó cho đủ số.
Bàng Tiển ngự kiếm bay lên, tất cả ngựa trắng kéo xe đồng thanh hí dài, cất vó phi nước đại trên đường lớn Chính Dương đã thông thoáng.
Hai móng vuốt bé tý của búp bê nhỏ nắm chặt một viên Lam Ngọc, miệng còn mím chặt rất không tự nhiên.
Hề Bình thò đầu ra ngoài cửa sổ, thấy hai bên con đường thoáng đãng và những con hẻm trong ngõ ngách xó xỉnh chật ních người xem náo nhiệt, không ít bách tính thấy bán tiên áo lam ngự kiếm như thiên thần giang lâm bèn kích động quỳ xuống vái lạy bên đường.
– Ngươi không cần để ý đến nó, một bán ngẫu dựa vào linh thạch để sống sẽ không làm loạn ở phàm gian, nói không chừng đám thiếu gia tiểu thư này có người mang theo đồ tốt trong hành lý nên bị dụ đi rồi. – Bàng Tiển kéo lời về một cách gượng gạo, làm bộ làm tịch vỗ vỗ vai Triệu Dự – Ta đưa đám nhóc con “lên trường học” rồi về ngay, hai ngày nay giao Kim Bình lại cho chư vị huynh đệ.
Câu này quá là hiệu nghiệm, lời còn chưa dứt, cửa sổ của hầu hết các xe đều bật mở rồi đồng loạt thò đầu ra.
Bàng đô thống hiển nhân đã quen với cành này, tay áo tung bay, không nhìn ngang liếc dọc.
Hắn vừa đi, khuôn mặt bán ngẫu nhỏ lập tức lộ vẻ dữ tợn, nó vồ về phía Hề Bình, định cướp khóa thuần long kia. Nhưng đúng như lời Bàng đô thống nói, bán ngẫu chỉ có hình dạng quỷ dị chứ thật sự không thần thông gì hơn trẻ con bình thường, tóm lại Hề Bình dùng một tay là có thể khống chế nó dễ dàng.
Có một chớp mắt như thế, trong lòng thiếu gia bùn nhão không thể trát tường cũng nảy sinh lòng hâm mộ.
Hắn không nhịn được nghĩ: một năm sau, ta cũng sẽ có thể mặc bộ lam bào kia rồi uy phong bay qua sao?
Bàng Tiển: …
Lúc này, đội xe đã đi qua lầu Hợp Âm – lầu Hợp Âm là sản nghiệp của thương nhân triều đình, tửu lâu cao nhất trong cả Kim Bình, nằm ở cổng thành Đông Định, người đến hôm nay đều để tiễn biệt.
Bán ngẫu tò mò vừa nhìn thấy hắn đã lập tức sợ đến mức không dám giãy nữa.
Cửa sổ nhã gian lầu các mở hé một nửa, một khuôn mặt quen thuộc lướt qua, hình như là Trang vương.
– Chậc, sợ độ cao mà còn không nghe khuyên bảo.
Nhưng không đợi Hề Bình nhìn rõ, đội xe bỗng tăng tốc đột ngột rồi lao khỏi cổng Đông Định như một cơn gió.
Hề Bình còn chưa ngồi vững thì lưng đã đập vào thùng xe, một luồng khí khổng lồ ùa vào từ cửa sổ xe, minh văn trên cửa sổ lóe lên tự động đóng kín cửa, bên tai hắn kêu ong ong, cả người bị ấn lên ghế xe.
Hề Bình thử ra lệnh:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-bl
Không biết đã qua bao lâu, áp lực kia mới hơi giảm bớt đôi chút, Hề Bình vừa bò dậy đã nghe Bàng đô thống ngoài cửa sổ cười vang bảo rằng:
– Lát nữa đến y đường lĩnh mấy viên thuốc chữa bệnh mắt.
– Gắng ngồi cho vững, tốt nhất đừng mở cửa sổ nhìn xuống dưới.
Dường như nó… không thể phát ra tiếng.
Câu này quá là hiệu nghiệm, lời còn chưa dứt, cửa sổ của hầu hết các xe đều bật mở rồi đồng loạt thò đầu ra.
Không rõ vì sao, bán ngẫu vốn đang tức giận đến sắp biến dạng nhìn lại hắn, hơi ngơ ngác rồi từ từ yên tĩnh trở lại.
Gió dữ ngoại ô trộn lẫn với khói bụi làm Hề Bình bị sặc đến nỗi hơi nghẹt thở, nheo tít mắt, hắn lập tức kinh ngạc phát hiện mặt đất Kim Bình đã cách xa bọn họ, nhà cửa, đường phố, gác cao và những con nước nhỏ đang không ngừng co lại… bọn họ đã bay lên trời.
– Được rồi, đừng kêu nữa. – Hề Bình thò đầu khỏi cửa sổ xa, gió cuốn làm hắn không mở được mắt, cũng không rõ Bàng Tiển ở đâu, chỉ đành đón gió hét ầm lên – Tôn trưởng, tà ma kia có bệnh gì à? Nếu không làm được gọn gàng thì đừng lắp miệng cho nó, không thì lắp một cái lưỡi bình thường thôi, làm nửa cái lưỡi là cái trò gì? Cái thứ này còn sửa được không?
Thiếu niên gần hắn nhất trợn trắng mắt ngay tại trận, ngã thẳng cẳng ra xe hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này rất khó nói.
– Mẹ ta họ Thôi, Thôi ký là cửa hàng của ông ngoại ta, mẹ ta có ba phần mười cổ phần.
Bàng Tiển thích chí ngự kiếm bên cạnh vô cùng thỏa mãn, bay tới bên cạnh thuận tay đóng kín cửa sổ cho vị huynh đệ ngất xỉu kia:
Liếc thấy cái đầu bị gió thổi biến dạng của Hề Bình, ánh mắt Bàng đô thống đột nhiên ngừng lại, phát hiện ra gì đó, lẩm bẩm:
– Chậc, sợ độ cao mà còn không nghe khuyên bảo.
Lúc này, đội xe đã đi qua lầu Hợp Âm – lầu Hợp Âm là sản nghiệp của thương nhân triều đình, tửu lâu cao nhất trong cả Kim Bình, nằm ở cổng thành Đông Định, người đến hôm nay đều để tiễn biệt.
Liếc thấy cái đầu bị gió thổi biến dạng của Hề Bình, ánh mắt Bàng đô thống đột nhiên ngừng lại, phát hiện ra gì đó, lẩm bẩm:
– Thì ra là chạy sang chỗ ngươi.
Hề Bình:
– Hả? Ngươi nói gì cơ? – Cuồng phong rót đầy tai Hề Bình, chỉ cảm thấy mùi vị “ngự giữa bầu không” không mỹ miều chút nào, gào lên – Tôn trưởng, ngươi không sợ mặt bị thổi thành củ cải méo sao?
Bàng Tiển thò tay lấy ra một lá vàng từ trong tay áo ném cho Hề Bình:
Không đợi Bàng Tiển đáp lời, Hề Bình đã cảm thấy có thứ gì đó va vào chân mình, hắn cúi đầu liền nhìn thấy một góc áo màu hồng đào thò ra từ dưới gầm ghế.
Không đợi Bàng Tiển đáp lời, Hề Bình đã cảm thấy có thứ gì đó va vào chân mình, hắn cúi đầu liền nhìn thấy một góc áo màu hồng đào thò ra từ dưới gầm ghế.
Quỷ ám giữa ban ngày!
Một áo lam hỏi khẽ bên tai hắn:
Hề Bình không đề phòng giật nảy mình:
Hắn tức khắc chấn động:
– Oái!
Nhưng lần này hắn không đạt được âm mưu, quái vật nhỏ há miệng nhưng chỉ phát ra khí âm cụt lủn, như một cái hộp đánh lửa bị rò khí.
Chủ nhân của góc áo hồng đào kia vội vàng rụt vào trong, Hề Bình giẫm một chân lên góc áo, trực tiếp thò tay lôi con “quỷ” kia ra.
Một hộp ngọc này có thể nói là giá trên trời.
– Oái!
Chỉ nghe thấy một tiếng “soạt”, cả một hộp linh thạch Lam Ngọc lăn ra đầy xe, hắn lôi một con búp bê nhỏ ra từ dưới gầm ghế.
– Đô thống thấy ai có tiềm lực vào nội môn?
Hai móng vuốt bé tý của búp bê nhỏ nắm chặt một viên Lam Ngọc, miệng còn mím chặt rất không tự nhiên.
Hề Bình: …
– Là ngươi! – Cái “bàn chông” đầy mồm quen thuộc này nhắc nhở Hề Bình, con búp bê nhỏ này chính là “tiểu nô nhi” của tà ma lột da trong An Lạc hương kia!
– Trên người bán ngẫu mà có ác chú thì Thiên Cơ các đã xử lý từ lâu, đợi ngươi? Gài khóa thuần long lên là nó không cắn được ngươi nữa, ngươi muốn bảo nó làm gì là nó phải làm nấy, – Bàng Tiển tựa người ra sau, thân thể “tan” vào vách thùng xe, chỉ còn ngũ quan trồi lên, nói – Tiềm Tu tự không có người hầu hạ thiếu gia, nếu không thì ngươi tự đi mà trải giường gấp chăn.
Hắn không cẩn thận cầm nhầm hành lý đưa con nhà ai theo cùng rồi sao? Sao đứa nhỏ này trông còn hơi quen mắt nhỉ?
Nhưng không đợi Hề Bình nhìn rõ, đội xe bỗng tăng tốc đột ngột rồi lao khỏi cổng Đông Định như một cơn gió.
Lúc này, một luồng gió tạo từ ngón tay ập vào từ ngoài cửa sổ và điểm lên ngực con búp bê nhỏ, con búp bê kia “ọe” một cái rồi nôn ra hai viên Lam Ngọc, lộ ra răng nhọn đầy mồm.
– Dẹp đi, – Bàng Tiển lười biếng theo sau – Tiềm Tu tự cũng không phải “cây thông cống như ý cát tường” dưới đường thoát nước, cứ vào là vạch linh khiếu ra cho ngươi. Năm nào cũng có kẻ chẳng có thu hoạch gì ngoài ăn lắm béo ra năm cân.
– Là ngươi! – Cái “bàn chông” đầy mồm quen thuộc này nhắc nhở Hề Bình, con búp bê nhỏ này chính là “tiểu nô nhi” của tà ma lột da trong An Lạc hương kia!
– Chà, con nhà giàu. – Không biết từ lúc nào Bàng Tiển đã xuyên tường tiến vào trong xe ngựa của hắn, liếc nhìn Lam Ngọc châu lăn lóc đầy đất như những hòn đá, sắc mặt lạnh đi không dễ phát hiện.
Gió dữ ngoại ô trộn lẫn với khói bụi làm Hề Bình bị sặc đến nỗi hơi nghẹt thở, nheo tít mắt, hắn lập tức kinh ngạc phát hiện mặt đất Kim Bình đã cách xa bọn họ, nhà cửa, đường phố, gác cao và những con nước nhỏ đang không ngừng co lại… bọn họ đã bay lên trời.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-bl
Bán ngẫu tò mò vừa nhìn thấy hắn đã lập tức sợ đến mức không dám giãy nữa.
Bàng Tiển đậy kín hộp linh thạch rồi đặt sang bên cạnh:
Chủ nhân của góc áo hồng đào kia vội vàng rụt vào trong, Hề Bình giẫm một chân lên góc áo, trực tiếp thò tay lôi con “quỷ” kia ra.
Bàng Tiển vẫy vẫy tay, linh thạch vung vãi tự động lăn về xếp gọn trong hộp gỗ. Hắn nhặt hộp lên ước lượng đại khái, liền biết có tất cả hơn một trăm lạng. Linh thạch châu trong hộp viên nào viên nấy óng ánh tròn xoe, không có một chút xanh lục pha tạp, đều là lam ngọc thượng hạng.
– À, nhà có phúc tổ tiên che chở.
Hề Bình còn định nói gì đó, nhưng lúc này, một tiếng hạc kêu kéo dài xuyên qua tầng mây, xe ngựa lắc mạnh một cái, hắn lập tức có ảo giác mình đã nhẹ bớt hơn năm mươi cân.
Một hộp ngọc này có thể nói là giá trên trời.
– Trồng cây chuối.
– Vốn liếng dày dặn đấy, – Bàng Tiển nâng mi nhìn kỹ Hề Bình, nụ cười trở nên lạnh tanh – lương bổng của Vĩnh Ninh hầu gia cao thế?
– Đừng nhắc nữa, chút tiền nhét trong hũ giấm của hầu gia còn chẳng bằng ít đất tổ tiên để lại ở ngoại thành Nam. – Hề Bình như không nghe thấy gai nhọn trong lời của Bàng Tiển, tiện tay đóng kín cửa sổ với cơn gió quái gở đang rú rít bên ngoài, tùy tiện nói – Ôi, tôn trưởng ngồi ạ, ăn điểm tâm không? Ta mang từ nhà đấy, vẫn còn nóng này.
Bàng Tiển ngự kiếm bay lên, tất cả ngựa trắng kéo xe đồng thanh hí dài, cất vó phi nước đại trên đường lớn Chính Dương đã thông thoáng.
Sắc mặt Bàng Tiển hơi hòa hoãn lại, từ chối khéo ý tốt của hắn:
– À, nhà có phúc tổ tiên che chở.
Quỷ ám giữa ban ngày!
Khu ngoại thành Nam hiện tại không còn trồng trọt từ lâu, sau khi độ nguyệt kim hạ phàm, các thể loại công xưởng động cơ hơi nước mọc lên bên ngoài như nấm sau mưa, đặc biệt là ngoại ô phía nam có sẵn kênh đào bến cảng. Có một miếng đất ở đó, chỉ dựa vào địa tô cũng có thể giàu chảy mỡ, chẳng trách xa hoa đến thế.
Quái vật nhỏ bị hắn dày vò hoa cả mắt, đôi mắt như hạt đậu đen bắn ra ánh nhìn thù hận, nhìn hắn một cách hung dữ.
Bàng Tiển đậy kín hộp linh thạch rồi đặt sang bên cạnh:
– Cho nên ngươi không phải tượng gỗ bọc da người, ngươi vốn là người?
– Nhà ngươi có bao nhiêu đất mà chịu được phung phí ngần này?
Bàng Tiển thích chí ngự kiếm bên cạnh vô cùng thỏa mãn, bay tới bên cạnh thuận tay đóng kín cửa sổ cho vị huynh đệ ngất xỉu kia:
Hề Bình bấm ngón tay tính toán:
Lúc này, một luồng gió tạo từ ngón tay ập vào từ ngoài cửa sổ và điểm lên ngực con búp bê nhỏ, con búp bê kia “ọe” một cái rồi nôn ra hai viên Lam Ngọc, lộ ra răng nhọn đầy mồm.
– Đôi ba trăm mẫu, ai mà biết, cụ thể thì ta cũng không rõ lắm. Địa tô cũng chỉ là ba dưa hai táo thôi, hầu gia nhà chúng ta chủ yếu vẫn dựa vào mặt để kiếm cơm.
Bàng Tiển vẫy vẫy tay, linh thạch vung vãi tự động lăn về xếp gọn trong hộp gỗ. Hắn nhặt hộp lên ước lượng đại khái, liền biết có tất cả hơn một trăm lạng. Linh thạch châu trong hộp viên nào viên nấy óng ánh tròn xoe, không có một chút xanh lục pha tạp, đều là Lam Ngọc thượng hạng.
– Hả?
– Này, ngươi muốn ăn cái này?
– Thì ra là chạy sang chỗ ngươi.
Hề Bình:
Hề Bình còn chưa ngồi vững thì lưng đã đập vào thùng xe, một luồng khí khổng lồ ùa vào từ cửa sổ xe, minh văn trên cửa sổ lóe lên tự động đóng kín cửa, bên tai hắn kêu ong ong, cả người bị ấn lên ghế xe.
Hề Bình bấm ngón tay tính toán:
– Tôn trưởng đã nghe đến “Thôi ký” bao giờ chưa?
– Đây… – Triệu Dự hơi chần chừ, nói khẽ – dù sao cũng là thứ Chi sư thúc yêu cầu đích danh.
– Ta lỡ lời, cho ngươi món này nhận lỗi.
Thôi ký là cửa hàng đá quý lớn nhất Giang Nam, độc chiếm một đại viện bình thản giữa náo nhiệt trong khu phồn hoa nhất thành Kim Bình, nếu các quý phu nhân và đại tiểu thư có một đôi món đồ của Thôi ký trên người, ra ngoài đều có người chào hỏi khách sáo.
Hắn không cẩn thận cầm nhầm hành lý đưa con nhà ai theo cùng rồi sao? Sao đứa nhỏ này trông còn hơi quen mắt nhỉ?
Khi một cửa hiệu đã có danh tiếng đến một trình độ nhất định, người không mua đồ của họ cũng sẽ nghe nói đến – ví dụ như trẻ con đều biết Trạng Nguyên Hồng của lầu Hợp Âm, hòa thượng cũng từng nghe nói về vịt Quế Hoa của Thê Phượng các, người quá tuổi Bàng đô thống cũng nhận ra con dấu cá chép nhỏ đã mở hầu bao quý phụ toàn Kim Bình của Thôi ký.
Rốt cuộc là lần này các con em thế gia đều đạo đức bại hoại khác thường nên mới bị xóa khỏi danh sách, hay là Chi sư thúc cố ý?
Hề Bình kén kén chọn chọn điểm tâm trong hộp:
– Mẹ ta họ Thôi, Thôi ký là cửa hàng của ông ngoại ta, mẹ ta có ba phần mười cổ phần.
Việc này nói ra rất dài dòng: hồi ấy Thôi phu nhân là đại tiểu thư, một lần đi dạo chơi vùng ngoại ô với các em gái bị hỏng xe ngựa giữa đường. Hầu gia vừa hay bắt gặp bèn tốt bụng tới giúp một tay. Thôi đại tiểu thư là người mê hoa, nhìn một cái đã bị sắc đẹp của ông bỏ bùa.
Hầu gia khi ấy vẫn chưa phải hầu gia, mà chỉ là một cậu ấm chơi bời lêu lổng. Tuy họ Hề trong mắt ông chủ Thôi gia cũng xấp xỉ một kẻ khố rách áo ôm, nhưng nhìn bằng con mắt thế tục thì quan nhãi nhép cũng là người làm quan, đẳng cấp cũng cao hơn đám thương nhân, nhà họ Hề lại chỉ có mỗi đứa con trai, không thể ở rể.
Dù sao cũng không phải duyên lành.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-bl
Nhưng đại tiểu thư mặc kệ, không phải ông thì không lấy, ai khuyên cũng không được. Chủ nhân Thôi gia nói hổn hển trong cơn tức giận, rằng có bản lĩnh thì ngươi lấy, lấy tên mặt trắng ấy xong thì đừng nhận cha ngươi nữa. Thế là đại tiểu thư cẩn tuân mệnh lệnh của mẹ cha, đoạn tuyệt với Thôi thị, quay đầu đi lấy chồng, một sợi chỉ thừa cũng không lấy.
Mỗi lần thử chơi với những con chó khác, con chó già đó đều chỉ có thể phát ra khí âm “ú ớ”, dần dà nó cũng chẳng còn thích nhảy cẫng lên nữa, chưa được mấy tháng đã lặng lẽ chết.
Bán ngẫu bị hắn hỏi hơi mù mờ, nó và Hề Bình trố mắt nhìn nhau giây lát, không biết nên làm ra phản ứng gì, chỉ đành nhe những cái răng dữ tợn đầy mồm một cách do dự.
Ai ngờ phong thủy luân lưu chuyển, về sau đại cô nương Hề gia vào cung có triển vọng, quay qua quay lại, tên mặt trắng không đáng tin cậy năm đó thế mà nhờ bám váy mà tự nhiên lại thành Vĩnh Ninh hầu, Thôi đại tiểu thư mờ mắt vì tình trở thành phu nhân hầu phủ.
Thân thích hầu phủ há lại không cần? Thế là tình cha con của ông chủ và Thôi phu nhân tự nhiên tiếp tục.
Ông chủ được nở mày nở mặt, phủ Vĩnh Ninh hầu, đến cả quý phi trong cung cũng đều thoải mái, mọi người đều hoan hỉ.
Hầu gia khi ấy vẫn chưa phải hầu gia, mà chỉ là một cậu ấm chơi bời lêu lổng. Tuy trong mắt ông chủ Thôi gia họ Hề cũng xấp xỉ một kẻ khố rách áo ôm, nhưng nhìn với con mắt thế tục thì quan nhãi nhép cũng là người làm quan, đẳng cấp cũng cao hơn đám thương nhân, nhà họ Hề lại chỉ có mỗi đứa con trai, không thể ở rể.
Hề Bình kể đại khái về sự tích phát tài của hầu gia, bình luận:
– Đương nhiên, đô thống xưa nay luôn hiền hòa thân thiết.
– Thực ra ta cảm thấy chuyện này giống như mẹ với cô của ta kết làm người một nhà, cha ta chỉ là hàng đính kèm thêm vào đó cho đủ số.
Bàng Tiển: …
Có một chớp mắt như thế, trong lòng thiếu gia bùn nhão không thể trát tường cũng nảy sinh lòng hâm mộ.
Hắn nghe xong không biết bình luận gì, dù sao cũng có hơi hâm mộ.
Hề Bình nhét một viên bánh nếp hoa thông vào miệng, liếc mắt nhòm Bàng Tiển như gây hấn, nụ cười mang nửa phần trào phúng:
– Tôn trưởng, nghĩ gì thế? Thể loại chẳng có căn cơ như nhà chúng ta toàn dựa vào ân điển của thánh nhân, Ngự sử đài tám trăm đôi mắt mười hai canh giờ nhìn chằm chằm, động tý là bắt lỗi. Chớ nên đụng vào đồ gì, không dám nhặt một đồng rơi xuống đất, ngươi làm nịnh thần dễ thế à?
Bàng Tiển bị hắn chống đối sửng sốt.
Ai nấy gặp Nhân Gian Hành Tẩu đều như thấy chân thần, vương công quý tộc cũng đều khách khí, huống hồ Bàng Tiển còn nổi danh khó gần. Từ khi làm người nắm quyền Thiên Cơ các, hắn không còn phải nhìn sắc mặt người khác. Cảm giác này thật mới lạ, Bàng đô thống nhất thời lại không nổi giận, tò mò hỏi:
– Vốn liếng dày dặn đấy, – Bàng Tiển nhấc mí mắt nhìn kỹ Hề Bình, nụ cười trở nên lạnh tanh – lương bổng của Vĩnh Ninh hầu gia cao thế?
– Ta trông rất bình dị thân thiết sao?
– Nhóc con, ngươi có biết dù về từ Tiềm Tu tự thì cũng phải làm chân sai vặt dưới trướng ta không?
Hề Bình:
– Thế thì chưa chắc, nếu ta chẳng có thu hoạch gì ngoài ăn lắm béo ra năm cân, thì có lẽ sẽ phải đến doanh thiếu gia của Ngự lâm quân làm người hầu.
Bàng Tiển: …
Quái vật nhỏ nghe lời cứ như chân của chính Hề Bình.
Hắn á khẩu giây lát rồi lập tức bật cười, nhớ đến hành động côn đồ của tên nhãi này trong An Lạc hương, đúng là thần thú không sợ trời không sợ đất.
Bàng Tiển thò tay lấy ra một lá vàng từ trong tay áo ném cho Hề Bình:
– Ta lỡ lời, cho ngươi món này nhận lỗi.
– Cảm ơn tôn trưởng, – Hề Bình xưa nay luôn sảng khoái nhận quà, người ta dám đưa là hắn dám nhận, chưa bao giờ từ chối vờ vịt – đây là gì?
– Hả? – Hề Bình ban đầu ngẩn người, sau đó giọng cao thêm một quãng bay vút lên không – Không, đây không phải đồ của tà ma sao? Nó còn cắn người! Ta cần nó làm gì, để nó làm phép rủa chết kẻ thù chắc?
– Khóa thuần long, nhỏ máu nhận chủ, dùng để thuần thú. – Bàng Tiển hất cằm chỉ vào bán ngẫu bên cạnh – Đứa nhỏ này phải ăn linh thạch, nuốt vàng không tiêu là sẽ đi ngoài, người bình thường không nuôi nổi, nếu ngươi đã có tiền thì nó thuộc về ngươi.
– Hả? – Hề Bình ban đầu ngẩn người, sau đó giọng cao thêm một quãng bay vút lên không – Không, đây không phải đồ của tà ma sao? Nó còn cắn người! Ta cần nó làm gì, để nó làm phép rủa chết kẻ thù chắc?
Hề Bình lật đọc nhanh như gió, nhưng vừa nhìn mắt mày nhăn nhó của hắn vừa chùng xuống, kinh ngạc mở to mắt.
Khuôn mặt bán ngẫu nhỏ cũng lộ vẻ hoảng sợ y hệt.
Dù sao cũng không phải lương duyên.
– Trên người bán ngẫu mà có ác chú thì Thiên Cơ các đã xử lý từ lâu, đợi ngươi? Gài khóa thuần long lên là nó không cắn được ngươi nữa, ngươi muốn bảo nó làm gì là nó phải làm nấy, – Bàng Tiển tựa người ra sau, thân thể “tan” vào vách thùng xe, chỉ còn ngũ quan trồi lên, nói – Tiềm Tu tự không có người hầu hạ thiếu gia, nếu không thì ngươi tự đi mà trải giường gấp chăn.
Hề Bình vốn định kiên quyết từ chối, miệng cũng đã mở, nghe được nửa câu xong lại lưỡng lự.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-bl
– Được thôi, – một ngón tay thò ra dưới ngũ quan của Bàng Tiển – ngươi không cần thì trả lại ta.
Hề Bình lập tức nắm “lá vàng” vào lòng bàn tay, giương da mặt dày ba tấc lên, chắp tay:
Hề Bình: …
Cửa sổ nhã gian lầu các mở hé một nửa, một khuôn mặt quen thuộc lướt qua, hình như là Trang vương.
– Trưởng giả ban thưởng không dám từ chối, từ chối là bất kính. Tôn trưởng, thế ta không khách khí nữa.
Thằng nhóc khốn nạn.
Cái mồm toàn răng như bàn chông kia đúng là nhọn, tay Hề Bình lập tức rỉ máu, máu dính lên lá vàng, khóa thuần long duỗi dài trong nháy mắt, “bộp” một tiếng lắc mình giữa không trung tách người và bán ngẫu ra, sau đó quấn lên ổ bán ngẫu và kết thành một cái vòng cổ.
– Cái quỷ gì vậy…
Bàng Tiển đưa tay chỉ hắn hai lần giữa không khí, xuyên tường ra ngoài.
Nhưng đại tiểu thư mặc kệ, không phải ông thì không lấy, ai khuyên cũng không được. Chủ nhân Thôi gia nói hổn hển trong cơn tức giận, rằng có bản lĩnh thì ngươi lấy, lấy tên mặt trắng ấy xong thì đừng nhận cha ngươi nữa. Thế là đại tiểu thư cẩn tuân mệnh lệnh của mẹ cha, đoạn tuyệt với Thôi thị, quay đầu đi lấy chồng, một sợi chỉ thừa cũng không lấy.
Hắn vừa đi, khuôn mặt bán ngẫu nhỏ lập tức lộ vẻ dữ tợn, nó vồ về phía Hề Bình, định cướp khóa thuần long kia. Nhưng đúng như lời Bàng đô thống nói, bán ngẫu chỉ có hình dạng kì dị chứ thật sự không thần thông gì hơn trẻ con bình thường, tóm lại Hề Bình dùng một tay là có thể khống chế nó dễ dàng.
Dưới tình thế nguy cấp, bán ngẫu ngoác mồm cắn một phát lên tay Hề Bình.
Ông chủ được mở mày mở mặt, phủ Vĩnh Ninh hầu, đến cả quý phi trong cung cũng đều thoải mái, mọi người đều hoan hỉ.
Cái mồm toàn răng như bàn chông kia đúng là nhọn, tay Hề Bình lập tức rỉ máu, máu dính lên lá vàng, khóa thuần long duỗi dài trong nháy mắt, “bộp” một tiếng lắc mình giữa không trung tách người và bán ngẫu ra, sau đó quấn lên cổ bán ngẫu và kết thành một cái vòng cổ.
Quái vật nhỏ lập tức bị khống chế, lui lại mấy bước như một con rối bị giật dây.
Hề Bình lại có một cảm giác rất kỳ lạ – vòng cổ kia… không, quái vật nhỏ bị vòng cổ trói lại như trở thành một bộ phận trên cơ thể hắn, tương tự đuôi mèo: nó sẽ tự động đậy bất kỳ lúc nào, khi muốn điều khiến lại có thể tùy ý khống chế.
– Đến Tiềm Tu tự rồi!
Hề Bình thử ra lệnh:
– Ngươi đi sang trái hai bước?
Mặt quái vật nhỏ lộ vẻ chống cự không cam chịu, chân lại ngoan ngoãn bước hai bước sang trái.
Hề Bình đi cuối hàng nghe vậy bèn ngẩng đầu, tai của tên này không biết mọc kiểu gì mà cách xa mấy trượng cũng nghe được người ta nói thầm, có thể thấy bình thường không ít lần nghe lén trong góc nhà. Hề Bình chắt lọc các thông tin khác, nghe thấy cơm nước của Tiềm Tu tự không tồi bèn rất chi là vui vẻ, vẫy vẫy tay với Bàng Tiển như đã quen thân.
– Sang phải.
– Cảm ơn tôn trưởng, – Hề Bình xưa nay luôn sảng khoái nhận quà, người ta dám đưa là hắn dám nhận, chưa bao giờ từ chối vờ vịt – đây là gì?
– Hả?
Quái vật nhỏ nghe lời cứ như chân của chính Hề Bình.
Hề Bình:
– Xem ngươi hỏi kìa, đám chân đất mắt toét chúng ta đến nội môn mở về phía nào còn chẳng biết. – Bàng Tiển trả lời hờ hững – Dù sao không phải họ Chu thì cũng là họ Lâm.
– Ha, – Hề Bình vui vẻ, Bàng đô thống đã cho hắn một món đồ tốt – giờ ngươi đã ngoan chưa hả? Chắp tay thi lễ với bố.
– Trồng cây chuối.
Bàng Tiển: …
– Múa thêm điệu nữa.
Quái vật nhỏ bị hắn dày vò hoa cả mắt, đôi mắt như hạt đậu đen bắn ra ánh nhìn thù hận, nhìn hắn một cách hung dữ.
Hề Bình còn lâu mới sợ bị lườm, người ta càng tức hắn lại càng hăng. Liếm răng nanh của mình, tên chó chết nảy ra ý xấu:
– Dừng, kỳ quặc quá —— nào, kêu cho bố nghe.
Nhưng lần này hắn không đạt được âm mưu, quái vật nhỏ há miệng nhưng chỉ phát ra khí âm cụt lủn, như một cái hộp đánh lửa bị rò khí.
Bàng Tiển mỉm cười đưa mắt nhìn các đệ tử mới ứng tuyển lên xe – tứ hoàng tử, cửu công chúa, thế tử Từ Khê quận vương… còn có mấy tông thất, tổng cộng ba mươi mốt đệ tử ứng tuyển, họ Chu chiếm sáu ghế. Mà trong mấy dòng họ lớn của Huyền Ẩn chỉ có đích hệ Lâm gia trúng tuyển, Triệu gia có nhánh bên bắn đại bác cũng không tới, còn lại đều là… những người được chọn rất ngoài dự kiến.
Hề Bình nhìn kỹ, phát hiện lưỡi của đứa nhỏ kia chỉ có một đoạn rất ngắn, cuộn lại phía sau mấy hàng răng, hình dạng của yết hầu và vòm miệng mềm cũng vô cùng dị thường.
Dường như nó… không thể phát ra tiếng.
Thôi ký là cửa hàng đá quý lớn nhất Giang Nam, độc chiếm một đại viện bình thản giữa náo nhiệt trong khu phồn hoa nhất thành Kim Bình, nếu các quý phu nhân và đại tiểu thư có một đôi món đồ của Thôi ký trên người, ra ngoài đều có người chào hỏi khách sáo.
Quái vậy nhỏ bị khóa thuần long không thể hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, chỉ có thể không ngừng phát ra khí âm “ú ớ”, vừa quái đản vừa đáng thương.
Hề Bình kén kén chọn chọn điểm tâm trong hộp:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-bl
Hề Bình đột nhiên hơi không thoải mái, cái lưỡi còn nửa đoạn kia khiến hắn nhớ tới chó trong cung – hoàng thành cần yên tĩnh, không cho chó sủa, chó trong cung đều bị cắt một phần họng. Khi trước Hề quý phi từng nuôi một con chó, từ nhỏ đã chơi thân với Trang vương, Trang vương đã mang nó ra khỏi cung Quảng Vận sau khi tự lập môn hộ.
Mỗi lần thử chơi với những con chó khác, con chó già đó đều chỉ có thể phát ra khí âm “ú ớ”, dần dà nó cũng chẳng còn thích nhảy cẫng lên nữa, chưa được mấy tháng đã lặng lẽ chết.
Dưới tình thế nguy cấp, bán ngẫu ngoác mồm cắn một phát lên tay Hề Bình.
Vì chuyện này mà Trang vương bệnh nặng một trận, người suýt nữa không còn.
Sắc mặt Bàng Tiển hơi hòa hoãn lại, từ chối khéo ý tốt của hắn:
– Được rồi, đừng kêu nữa. – Hề Bình thò đầu khỏi cửa sổ xa, gió cuốn làm hắn không mở được mắt, cũng không rõ Bàng Tiển ở đâu, chỉ đành đón gió hét ầm lên – Tôn trưởng, tà ma kia có bệnh gì à? Nếu không làm được gọn gàng thì đừng lắp miệng cho nó, không thì lắp một cái lưỡi bình thường thôi, làm nửa cái lưỡi là cái trò gì? Cái thứ này còn sửa được không?
Chưa dứt lời đã có một thứ bay đến trước mặt, suýt chút đập vào mặt hắn.
Hề Bình đón bằng hai tay, chỉ thấy đó là một nửa còn lại của một cuốn sách đóng bằng chỉ sắp bung hết, còn có mùi mốc meo.
Hắn “eo” một tiếng rồi đóng cửa xe lại, dùng đầu ngón tay nhón mở trang sách ố vàng một cách ghét bỏ.
Trang đầu tiên của tàn quyển vẽ một đứa bé dị dạng, bên dưới viết: Mười cách tu luyện bán ngẫu.
– Cái quỷ gì vậy…
Vì chuyện này mà Trang vương bệnh nặng một trận, người suýt nữa không còn.
Hề Bình lật đọc nhanh như gió, nhưng vừa nhìn mắt mày nhăn nhó của hắn vừa chùng xuống, kinh ngạc mở to mắt.
Lật thêm tầm mười trang, hắn không nói một lời khép tàn quyển kia lại, ánh mắt dừng trên người bán ngẫu nhỏ.
Quái vậy nhỏ bị khóa thuần long không thể hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, chỉ có thể không ngừng phát ra khí âm “ú ớ”, vừa quái đản vừa đáng thương.
Một câu “thà ngươi quản giáo tử tế con cháu trong tộc còn hơn suy đoán ý trên bằng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này” suýt nữa buột ra, lời đến khóe miệng rồi mới vất vả nín lại.
Không rõ vì sao, bán ngẫu vốn đang tức giận sắp biến dạng nhìn lại hắn, hơi ngơ ngác rồi từ từ yên tĩnh trở lại.
Có lẽ là vì… đó là ánh mắt nhìn con người của Hề Bình.
Hề Bình thì thầm:
Chưa dứt lời đã có một thứ bay đến trước mặt, suýt chút đập vào mặt hắn.
– Cho nên ngươi không phải tượng gỗ bọc da người, ngươi vốn là người?
Bán ngẫu bị hắn hỏi hơi mù mờ, nó và Hề Bình trố mắt nhìn nhau giây lát, không biết nên làm ra phản ứng gì, chỉ đành nhe những cái răng dữ tợn đầy mồm một cách do dự.
Hề Bình ngẫm nghĩ rồi khom lưng bưng hộp gỗ đựng linh thạch lên, đưa một viên cho nó:
– Tôn trưởng đã nghe đến “Thôi ký” bao giờ chưa?
Khuôn mặt Bàng Tiển hiện lên vẻ khó nói thành lời trong giây lát, không nhịn được hỏi đồng liêu:
– Này, ngươi muốn ăn cái này?
Bán ngẫu nhỏ vừa trông thấy linh thạch đã quên hết mọi thứ, vồ tới giật linh thạch trong tay Hề Bình rồi trực tiếp nuốt chửng.
Hề Bình còn định nói gì đó, nhưng lúc này, một tiếng hạc kêu kéo dài xuyên qua tầng mây, xe ngựa lắc mạnh một cái, hắn lập tức có ảo giác mình đã nhẹ bớt hơn năm mươi cân.
– Khóa thuần long, nhỏ máu nhận chủ, dùng để thuần thú. – Bàng Tiển hất cằm chỉ vào bán ngẫu bên cạnh – Đứa nhỏ này phải ăn linh thạch, nuốt vàng không tiêu là sẽ đi ngoài, người bình thường không nuôi nổi, nếu ngươi đã có tiền thì nó thuộc về ngươi.
Hắn tức khắc chấn động:
Hề Bình nhét một viên bánh nếp hoa thông vào miệng, liếc mắt nhòm Bàng Tiển như gây hấn, nụ cười mang nửa phần trào phúng:
– Đến Tiềm Tu tự rồi!
Bàng Tiển bị hắn chống đối sửng sốt.
Hề Bình không để ý đến những thứ khác nữa, tiện tay nhét hộp gỗ đựng linh thạch vào trong hành lý, không thể chờ thêm ngẩng đầu chiêm ngưỡng núi tiên… không chú ý đến bán ngẫu nhỏ kia đang nhìn chằm chằm vào hộp linh thạch, đôi mắt như đậu đen lóe lên ánh nhìn tham lam.